“Môn phái có đại trận hộ tông mà! Sao linh khí lại tràn qua được?!”
Tiếng kêu hoảng hốt vang lên giữa không trung, nhưng không ai trả lời. Cả đám người nín thở nhìn cảnh tượng trước mắt: Thái Cát đang gào thét thê thảm dưới lưỡi đao đỏ đen, trong khi Thích Tuyền lại dần được nâng cao bởi luồng linh khí đang ùn ùn kéo tới, khí thế quanh người cô cũng trở nên mạnh mẽ đến mức khiến người ta phải khiếp đảm.
“Cô ấy… đang thăng cấp sao?” Một người lắp bắp hỏi, nhưng đáp lại chỉ là im lặng và ánh mắt chờ đợi đầy khẩn trương.
Quả thật, Thích Tuyền đang đột phá. Dưới sự dẫn dắt của linh khí đất trời, cô từ Nhân Hoàng bậc 2 trực tiếp bước lên Nhân Hoàng bậc 3, đồng thời tiến sát đến viên mãn. Tuy nhiên, cô lại có một cảm giác rất rõ ràng — lần này, cô vẫn chưa thể bước vào cảnh giới Nhân Tiên.
Đúng như dự đoán, khi đã gần như tròn đầy, cảnh giới của cô lại đột ngột dừng lại. Nhưng cũng chính vào lúc đó, cô chạm đến được một tia pháp tắc mờ nhạt, giống như ngón tay lướt nhẹ qua rìa cánh cửa dẫn đến một thế giới mới.
Linh thức sau khi thăng cấp trở nên cực kỳ mạnh mẽ, giúp cô cảm nhận linh khí thiên địa một cách sâu sắc chưa từng thấy. Cô như hòa làm một với thiên nhiên, tâm linh giao cảm với vạn vật.
Cùng lúc đó, cơ thể Thái Cát không còn chịu đựng được áp lực từ hai thanh đao đỏ đen nữa, bị nghiền nát, tan thành tro bụi. Nhưng hắn không phải kẻ dễ đối phó. Ngay thời khắc thân xác sắp tan biến, hắn đột ngột kích hoạt cấm thuật tự bạo huyết nhục, linh hồn thoát xác, trốn chạy ra ngoài.
Hắn gần như đã vượt ra khỏi ranh giới của Hành Phong phái — nhưng lại đụng trúng Thích Tuyền, người vừa mới thăng cấp xong.
Linh thức của Thích Tuyền đang mở rộng toàn lực. Cô lập tức phát hiện ra linh hồn của hắn — một linh hồn đen kịt, chất chứa đầy tội ác — và khẽ bật cười. Cô nhẹ nhàng vung tay, linh lực hóa thành một sợi dây mảnh cuốn lấy linh hồn đó, kéo ngược trở lại và ném thẳng vào một mộc bài bằng gỗ đào, phong ấn hắn lại.
Cùng lúc Thái Cát thi triển cấm thuật, tất cả những kẻ bị hắn hạ Bùa Con Rối trên khắp đất nước đều bị hút cạn sinh khí, biến thành xác khô trong nháy mắt. Căn cứ ngầm vốn đang hỗn chiến cũng vì thế mà lặng ngắt như tờ.
Địch Mông cùng những người khác lập tức hành động, cứu thoát những đứa trẻ còn sống sót và nhanh chóng đưa bọn chúng trở lại mặt đất.
Khi họ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Thích Tuyền nhẹ nhàng hạ xuống giữa ánh sáng mờ ảo, toàn thân bao phủ bởi khí thế của một cao thủ tuyệt đỉnh. Trong mắt bọn họ lúc này chỉ còn sự kính nể và ngưỡng mộ cuồng nhiệt.
Mộng Vân Thường
“Nhân Hoàng đỉnh phong thật sự… đúng là quá kinh khủng!”
Bọn họ vốn muốn tiến lên nói chuyện, nhưng nghĩ đến mấy đứa nhỏ còn cần được chăm sóc, ai nấy lại tự giác quay đi làm việc của mình.
Thích Tuyền định thu linh thức về thì bỗng dừng lại, ánh mắt nhìn về phía một góc rừng rậm.
[Cái gì? Sao Linh Sinh lại ở đây? Không phải anh ấy đang ở Cục Điều tra sao?] Hệ thống kinh ngạc nói, [Hình như còn hơi chật vật nữa…]
Linh Sinh lao ra từ đám cây rậm rạp, mắt anh ánh lên vẻ lo lắng cực độ. Anh thở gấp, gần như không kịp suy nghĩ, hét lên: “Tại sao em không dùng Bùa Đoàn Kết?!”
Khi đang ở Cục Điều tra, anh luôn theo dõi diễn biến trận chiến bằng linh thức. Giây phút nhìn thấy Thích Tuyền bị linh lực hút cạn, tưởng chừng như bị hai thanh trường đao nuốt chửng, đầu anh hoàn toàn trống rỗng. Không suy nghĩ được gì, anh chỉ biết chạy như bay đến đây.
Vành mắt Linh Sinh đỏ bừng, gương mặt tái nhợt, giọng anh cũng run rẩy: “Sao em không gọi anh…?”
Thích Tuyền im lặng nhìn anh. Những người xung quanh cũng vô thức im lặng theo.
Thì ra Linh Sinh cũng biết… hét lên như vậy sao?
Hệ thống lặng lẽ khóc ròng: [Huhu… Linh Sinh lo đến mức bị thương cả tay rồi…]
Ánh mắt Thích Tuyền lập tức nhìn về phía cánh tay anh. Trong lúc vội vã xuyên rừng, anh không kiểm soát tốt linh lực hộ thể, bị cành cây cào xước. Là linh thể trời sinh, vết thương của anh vốn hồi phục cực nhanh, vậy mà giờ vẫn chưa lành — đủ thấy lúc đó bị thương nặng thế nào.
Cô nắm lấy cổ tay anh, thi triển một thuật thanh tẩy đơn giản. Mùn cưa, bụi đất, vết m.á.u quanh vết thương đều lập tức tan biến sạch sẽ.
“Em…”
Thích Tuyền đặt tay lên môi anh, mỉm cười: “Tạm thời đừng nói nữa. Về rồi em sẽ kể cho anh nghe.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Linh Sinh ngơ ngác nhìn cô, không nói thêm lời nào.
Thích Tuyền thu tay lại, dịu dàng nói: “Ngoan.”
Cô nắm cổ tay anh, xoay người định rời đi thì đột nhiên bị kéo ngược lại — rơi vào một cái ôm đầy lúng túng.
Mùi cỏ xanh thanh mát vây lấy cô, có phần vụng về nhưng tràn đầy chân thành. Cô cảm nhận được trái tim anh đang đập mạnh từng nhịp, rất khẩn trương, rất nồng nhiệt.
Mọi người đứng phía sau: “Ồ hô…”
Hệ thống: [He he he.]
Thích Tuyền: “…”
Cô còn chưa kịp lên tiếng, Linh Sinh đã buông tay ra, mặt đỏ bừng, không dám nhìn cô nữa.
Thôi kệ, ôm thì ôm đi.
Những người còn lại tiếp tục dọn dẹp tàn cuộc, còn Thích Tuyền thì đưa Linh Sinh quay về Cục Điều tra ở thành phố Long Lâm trước.
Cùng lúc đó, tại nhà họ Nghiêm ở thành phố Long Kinh, đại hội tỷ thí gia tộc đã bước vào hồi gay cấn. Những đệ tử được chọn lên sàn đều là những người ưu tú nhất trong thế hệ trẻ.
Trận đối đầu hiện tại là giữa Thiên sư dòng chính nhà họ Nghiêm và Thiên sư thuộc chi thứ do Nghiêm Phụng Khanh dẫn đầu.
Một người cấp 5 đang liều mạng chống lại một đối thủ cấp 6 — tình thế vô cùng căng thẳng.
Ngay khi tuyến thủ của dòng chính sắp gục ngã, thì bỗng từ xa truyền đến một tiếng ồn ào…
Vừa nhận được tin báo, Nghiêm Hoè lập tức đứng bật dậy khỏi chỗ.
Quản gia với vẻ mặt có phần khó xử bước nhanh tới, cúi đầu báo cáo: “Thiếu chủ, bên phòng nghỉ xảy ra chút chuyện.”
Phòng nghỉ là nơi riêng dành cho gia nhân nghỉ ngơi trong lúc chờ đợi. Các chủ sự và tuyển thủ khi tham gia đại hội thường mang theo người hầu hay tùy tùng, mà những người này không tiện vào trong sân tỷ thí nên đều được sắp xếp ở đây chờ trận đấu kết thúc.
Nghe vậy, Nghiêm Hoè không chần chừ, lập tức chạy thẳng tới phòng nghỉ.
Vừa đến nơi, anh đã thấy một nhóm gia nhân tụ tập đông nghịt trước cửa, mặt ai nấy đều hoang mang, lo sợ.
Quản gia đưa tay chỉ vào bên trong: “Thiếu chủ vào rồi sẽ rõ.”
Nghiêm Hoè bước vào, ánh mắt lập tức dừng lại trên một t.h.i t.h.ể khô quắt nằm ngay ngắn trên ghế sô pha—đã không còn dấu hiệu sự sống từ lâu.
Người này là quản gia của Nghiêm Phụng Khanh. Lúc vào sân thi đấu, ông ta từng bị phát hiện có ký hiệu màu đen xuất hiện khi đi qua máy kiểm tra—bằng chứng rõ ràng cho thấy đã bị trúng Bùa Con Rối.
Quản gia đứng sau lưng thấp giọng hỏi: “Giờ phải làm sao, thưa ngài?”