Cạch! — Ly rượu rơi xuống đất vỡ tan. Đỗ Gia Danh trừng mắt nhìn gã thanh niên, gầm lên:
"Thích cái đầu mày! Hai thằng ngu đó mà tao thích hả? Hôm nay mày rảnh rỗi lắm đúng không? Không muốn làm ăn nữa hả?"
Thanh niên xăm trổ mặt mày tái mét, run rẩy vội vàng đổ tội:
"Không không không, anh Đỗ, em không bịa! Là… là trong tiểu thuyết ấy! Có người viết thế!"
"Tiểu thuyết nào? Tình tay ba nam với nam?!" Đỗ Gia Danh túm cổ áo hắn, gằn từng chữ, "Uống mấy ngụm nước đá ngựa xong cái đầu mày chập mạch rồi à?"
"Không phải em đâu! Là… là thiên kim thật nhà họ Thích viết đấy!"
Ánh mắt Đỗ Gia Danh thoáng âm u:
"Thiên kim thật? Không phải là con bé hôm trước tranh đàn ông trong sinh nhật ông nội tao à?"
"Đúng, chính là cô ta!"
"Đưa tiểu thuyết đây, tao xem thử."
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
…..
Trong mắt những người không biết chuyện, 《Nhật Ký Hào Môn》chỉ là một cuốn tiểu thuyết ngôi thứ nhất nhạt nhẽo. Nhưng đối với những người trong cuộc... đó là bản ghi chép hiện trường trực tiếp, một tập hợp đầy đủ drama, scandal, và bí mật giới nhà giàu.
Từ sau khi Thích Uyên đăng tên tiểu thuyết lên nhóm chat, rồi nhờ bạn bè quen biết khắp nơi lan truyền rộng rãi, không ít con nhà giàu đã âm thầm theo dõi câu chuyện ấy.
Họ vừa kính nể Thích Tuyền vì dám vạch trần sự thật về "con riêng" của nhà họ Tô, vừa khâm phục lòng dũng cảm khi đưa cả vụ "cuộc tình tay ba" chấn động ra ánh sáng. Ai cũng chờ mong xem phản ứng từ các nhân vật chính sẽ như thế nào.
Lúc này, trong thư phòng, Thích Trường Vinh đang ngồi bất động trước màn hình máy tính, lưng áo ông đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Ông đọc tới đoạn "hai vị khách", lòng rúng động không thôi.
Chẳng lẽ… ông đã thực sự gặp ma?
Trong khi đó, đám thiếu gia tiểu thư vẫn đang hóng tin tức mới nhất từ nhà họ Tô.
Chín giờ sáng, xe nhà họ Tô tiến vào sân nhà họ Thích. Cửa xe mở ra, cả ba người nhà họ Tô đều cùng bước xuống.
Hôm qua Thích Trường Vinh đã nhận được điện thoại từ Tô Lâm Hải, nên hôm nay tất nhiên phải nghiêm túc dẫn vợ con ra đón tiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Huống chi ông còn rất muốn xác nhận: cậu bé trong tiểu thuyết—có thực sự tồn tại hay không?
Khi thấy Tô Lâm Hải đưa cả vợ con đến, Cố Xảo khẽ cau mày rồi nhỏ giọng nói:
"A Lẫm, con đi gọi Tiểu Tuyền xuống đi."
"Không biết phép tắc gì cả." Thích Uyên hừ lạnh một tiếng.
Thích Trường Vinh lập tức liếc mắt cảnh cáo:
"Không cần đi đâu cả."
Thích Lẫm đang chuẩn bị xoay người đành khựng lại, ngoan ngoãn đứng yên như tượng gỗ.
Đây là lần đầu tiên hai nhà chính thức gặp mặt, lại còn do đích thân Tô Lâm Hải chủ động đến thăm, khiến Thích Trường Vinh và Cố Xảo đều có phần hãnh diện.
Tô Lâm Hải là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy, đứng đầu giới kinh doanh thành phố Long Giang, là người mà rất ít ai có thể kết giao thật sự.
Hôm nay ông diện chỉnh tề từ đầu đến chân, không có lấy một kẽ hở. Tô phu nhân cũng ăn mặc chỉnh tề, tuy thần sắc vẫn còn mệt mỏi, đôi mắt hơi sưng đỏ như vừa khóc, nhưng khí chất đã khác hẳn trước đây—trầm ổn mà hiền hòa.
Bà xưa nay vốn lạnh nhạt, ít tham gia xã giao, vậy mà lúc này lại mỉm cười ấm áp khi chạm mắt với Cố Xảo.
Cố Xảo cũng mỉm cười đáp lại, trong lòng thấp thoáng cảm thấy có điều gì đó thay đổi rồi.
"Chủ tịch Tô hạ cố đến hàn xá, thật là vinh hạnh cho kẻ hèn này." Thích Trường Vinh khách sáo mời họ ngồi xuống sofa.
Tô Lâm Hải đặt hộp quà mang theo lên bàn trà rồi cất lời chân thành:
"Tôi biết chủ tịch Thích rất bận rộn, hôm nay đường đột đến làm phiền thật không phải. Noãn Noãn, còn không mau chào hỏi đi?"
Tô Noãn Noãn ngoan ngoãn chào từng người, rồi lướt mắt nhìn Thích Uyên đang bối rối không hiểu chuyện gì, trong lòng không kìm được nụ cười thích thú.
Chắc chắn anh ta vẫn chưa hiểu đầu đuôi câu chuyện đây mà.
Sau vài lời xã giao, Tô Lâm Hải nhanh chóng vào thẳng vấn đề:
"Chủ tịch Thích, hôm nay tôi đến là muốn gặp cô Thích Tuyền. Tôi và phu nhân có vài lời muốn nói riêng với cô ấy."