Bà đứng lặng nhìn theo bóng hai đứa con trai rời khỏi, trong lòng như có thứ gì đó chẹn ngang, nghẹn ngào đến mức không thể thở nổi. Dù cố gắng tự trấn an, cuối cùng bà vẫn quyết định nhắn riêng cho Mã Anh Lan.
"Cố Xảo: Đại sư mà bà giới thiệu hôm nay tới nhà tôi rồi. Ban đầu vẫn trò chuyện bình thường, vậy mà đột nhiên lại la lên là thấy quỷ rồi bỏ chạy mất."
"Mã Anh Lan: Không thể nào! Đại sư đó có kinh nghiệm rất phong phú mà."
"Cố Xảo: Phòng khách nhà tôi có lắp camera, bà muốn tôi gửi đoạn clip qua cho xem không?"
"Mã Anh Lan: ...Vậy có thể là nhà bà có lệ quỷ, pháp lực của đại sư không đủ. Hay là để tôi liên hệ người cao tay hơn xem sao."
"Cố Xảo: Phong kiến mê tín thế là đủ rồi, tôi không tin mấy chuyện đó đâu!"
Sau tin nhắn ấy, Cố Xảo thầm quyết sẽ không bao giờ nghe Mã Anh Lan nói linh tinh nữa. Lệ quỷ gì chứ, chẳng khác nào đang nguyền rủa người ta.
Cùng lúc ấy, trên tầng hai, Vương Hoa lơ lửng giữa không trung, chậm rãi bay về phía sau nhà. Trông thấy người đứng sau giật dây mọi chuyện là Thích Tuyền, hai mắt hắn bỗng sáng rực, giọng đầy ngạc nhiên:
"Chị... chị làm cho người khác trông thấy tôi được à?"
Thích Tuyền điềm tĩnh gật đầu: "Người của huyền môn đều có thể làm được."
"Thế còn vị đạo trưởng ban nãy?"
"Chỉ là bọn bịp bợm giang hồ thôi."
"Tôi biết mà!" Vương Hoa bật cười nhớ lại cảnh vị kia vắt chân lên cổ bỏ chạy, vừa buồn cười vừa khoái chí. Hắn mặt dày tiến thêm một bước, giọng đầy mong chờ: "Thích đại sư, vậy chị có thể để chị tôi trông thấy tôi không? Tôi còn rất nhiều chuyện muốn nói với chị ấy..."
"Đến lúc thích hợp, tự nhiên sẽ gặp thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Đa tạ đại sư!" Vương Hoa tươi cười rạng rỡ, lòng đầy cảm kích.
Buổi trưa, như thường lệ, vẫn chỉ có một mình Thích Tuyền dùng bữa. Người mang đồ ăn hôm nay là một phụ nữ trung niên, chừng bốn, năm mươi tuổi, làm việc ở nhà họ Thích đã hơn mười năm. Vì quen thuộc và gan lớn hơn người mới, nên sau khi dọn thức ăn xong, bà mới dè dặt cất tiếng hỏi:
"Cô chủ Tuyền, ngài thật sự trông thấy bà của Tiểu Mai sao?"
Câu hỏi tưởng chừng vô thưởng vô phạt lại khiến vài người giúp việc gần đó dỏng tai lên nghe trộm. Ai nấy đều nín thở chờ đợi.
Thích Tuyền thản nhiên đáp: "Tiểu thuyết chỉ là hư cấu thôi, đừng tin là thật."
Người làm im lặng, không dám hỏi thêm gì nữa.
Nhưng con người quả thật kỳ lạ—càng phủ nhận, người ta lại càng tin là thật. Kể từ hôm đó, sự kính sợ mà đám người làm dành cho Thích Tuyền bỗng tăng vọt. Không ai dám lơ là hay bàn tán lung tung nữa.
Đến mười giờ tối, đúng giờ cập nhật chương mới trong nhật ký.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
"Tiểu Mai xin nghỉ phép, nói là phải về chịu tang. Việc này khiến tôi cảm thấy buồn bã, bởi nó gợi lại ký ức về cha mẹ nuôi của tôi. Họ qua đời khi tôi mới năm tuổi, tôi thì bị đưa vào trại trẻ mồ côi, đến tận mười tám tuổi mới được ra ngoài làm thuê.
Nhưng thôi, chuyện cũ nhắc lại chỉ thêm buồn, chi bằng kể chút chuyện buồn cười cho khuây khỏa.
Hôm qua tôi nghe được một câu chuyện hết sức ngốc nghếch. Ba tên nhà giàu trẻ tuổi lao vào ẩu đả trong một câu lạc bộ cao cấp. Hỏi ra mới biết, hóa ra tất cả là vì một mối tình đa giác! Đúng là tình yêu tay ba giữa ba người đàn ông: anh A thương anh B, anh B lại mê mẩn anh C, trong khi anh C lại quay sang yêu anh A.
Trời ơi, tôi là dân quê, chưa từng chứng kiến sự đời nào kịch tính đến thế. Mấy chuyện yêu hận tình thù trên phim hóa ra ngoài đời cũng có thật. Đúng là hào môn loạn thế.
Nhưng tôi không dám hỏi gì nhiều, chỉ lặng lẽ nghe thôi.
Sáng nay nhà có hai vị khách đến chơi. Một người thần thái sáng sủa, người kia thì rũ rượi bệ rạc. Điều lạ là người sáng sủa không thèm để ý gì đến người còn lại, trong khi người sau thì cứ nhìn người trước bằng ánh mắt đầy ai oán, như thể hắn là kẻ phụ tình bạc nghĩa.