Nhật Ký Hào Môn

Chương 38



"Con bé có ở nhà, tôi cho người gọi nó xuống nhé?" Thích Trường Vinh hỏi.

"Không cần đâu." Tô Lâm Hải đứng lên, giọng dứt khoát, "Tôi muốn tự mình lên gặp cô ấy."

Thích Trường Vinh lập tức đứng dậy, mời khách:

"Mời hai vị theo tôi."

Nói rồi, ông dẫn vợ chồng Tô Lâm Hải lên tầng trên, để lại một mình Tô Noãn Noãn ở lại phòng khách.

Lúc này Thích Uyên cuối cùng cũng không nhịn được nữa, quay sang hỏi dồn:

"Tô Noãn Noãn, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Sao ba mẹ cậu lại muốn gặp Thích Tuyền? Hai ngày nay cậu cũng chẳng tán gẫu gì trong nhóm cả, đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Cố Xảo cũng tò mò không kém, lặng lẽ dỏng tai lắng nghe.

Tô Noãn Noãn nhún vai, trả lời một câu làm cả hai đều choáng váng:

"Không phải mọi người đều đọc tiểu thuyết rồi sao? Còn hỏi tôi làm gì nữa?"

"Tiểu thuyết? Tiểu thuyết nào cơ?" Cố Xảo ngạc nhiên hỏi.

"Dì Cố," Noãn Noãn mở to mắt tỏ vẻ ngạc nhiên, "Dì thật sự không biết ạ? Vậy dì có biết chị Ánh Tuyết đang quay phim gì không?"

"Con bé nói đang quay phim của đạo diễn Uông... mà cũng không nói rõ nội dung, chỉ bảo là bí mật." Cố Xảo khẽ cau mày. "Nhưng đang nói chuyện tiểu thuyết, sao tự dưng nhắc tới Ánh Tuyết?"

Tô Noãn Noãn cười đến cong cả mắt, nhẹ nhàng đáp:

"Chị Thích Tuyền từng nói chị ấy sẽ viết tiểu thuyết rồi mà. Anh Uyên cũng là độc giả trung thành đấy."

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Quan hệ giữa hai chị em vốn đã căng thẳng, lại thêm chuyện này, ai cũng đoán được Thích Tuyền sẽ chẳng dễ dàng tâm sự điều gì với Thích Uyên. Mà nếu chỉ mỗi Thích Uyên biết việc cô đang viết tiểu thuyết, thì có nghĩa là... dì Cố hoàn toàn không hay biết.

Suy ra một chuyện, có lẽ dì Cố cũng chẳng thật lòng quan tâm tới Thích Tuyền bao nhiêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cố Xảo nghe ra được ý trong lời nói kia – rõ ràng cô gái ấy đang bất bình thay cho Tiểu Tuyền. Bà thở dài trong lòng, thừa nhận bản thân đúng là thiên vị Ánh Tuyết. Dù sao Ánh Tuyết cũng là đứa bà tự tay nuôi lớn từ nhỏ đến giờ, hơn hai mươi năm tình cảm đâu phải muốn buông là buông được.

Bà cũng từng nghĩ tới chuyện bồi đắp tình cảm với Thích Tuyền, nhưng đứa nhỏ đó tính tình quá bướng bỉnh, mà bà thì đã già, dù có lòng cũng không còn đủ sức…

Phòng khách tầng hai.

Vừa trông thấy Thích Tuyền, vợ chồng Tô Lâm Hải lập tức đứng dậy, cúi người thi lễ rất sâu.

Thích Tuyền giữ vẻ bình tĩnh, chậm rãi nhận lễ. Nhưng trong lòng Thích Trường Vinh lại dậy sóng – ông không ngờ vợ chồng nhà họ Tô lại kính trọng cô đến vậy.

"Cô Thích," Tô Lâm Hải mở lời, "hôm nay chúng tôi tới là để cảm tạ cô đã giúp tôi hoàn thành tâm nguyện bao năm nay."

Thích Tuyền rót trà xanh cho họ, giọng nhàn nhạt: "Mời ngồi."

Hai người ngồi xuống ghế sofa đối diện, Thích Trường Vinh cũng theo đó ngồi vào chiếc ghế nhỏ bên cạnh. Hơi nước bốc lên từ chén trà nóng khiến khung cảnh trở nên mờ ảo, càng khiến ông cảm thấy người con gái đối diện giờ đã hoàn toàn khác biệt so với ba tháng trước – không chỉ là cách nói năng, mà khí chất cũng không còn như xưa.

Tô phu nhân lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Cô Thích, hôm qua tôi đọc truyện cô viết rồi... thật sự cảm ơn cô nhiều lắm."

Bà đã khóc cả đêm sau khi đọc xong, sáng nay tỉnh dậy liền kéo chồng tới nhà họ Thích để cảm tạ ân nhân.

Thích Tuyền nói: "Không cần cảm ơn. Tô tiên sinh đã trả tiền xem quẻ rồi."

Nói cách khác, hai bên không nợ nhau điều gì.

Tô Lâm Hải nghe vậy thì lập tức lấy từ túi ra một xấp hồ sơ, cung kính đẩy tới trước mặt cô: "Cô Thích, cô là đại ân nhân của nhà họ Tô. Đây là tạ lễ của Tô mỗ, chỉ là chút lòng thành."

Thích Trường Vinh liếc mắt nhìn qua, lập tức thấy hàng chữ nổi bật trên bìa: Hợp Đồng Chuyển Nhượng Cổ Phần.

Trái tim ông bất giác chấn động.

Thích Tuyền thì thản nhiên lật xem từng tờ. Trong đó ghi rõ: 5% cổ phần tập đoàn Thịnh Hâm, một căn biệt thự trị giá 75 triệu tệ, một chiếc xe sang trị giá 37 triệu tệ, cùng vài bộ trang sức trị giá hàng trăm triệu tệ.

Chỉ riêng phần cổ phần của Thịnh Hâm thôi cũng đủ khiến người có tài sản trăm tỷ như Thích Trường Vinh động tâm.

Nhưng ánh mắt Thích Tuyền vẫn bình tĩnh, cô chỉ lật một lượt rồi trả lại, sắc mặt không hề thay đổi, cũng chẳng có lấy một chút biểu cảm tham lam hay vui mừng.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com