Nhật Ký Hào Môn

Chương 35



Thích Trường Vinh và Hoàng Khải Phong đã không còn ở đây nữa, lúc không có việc gì, những người làm cũng không tụ tập ở đại sảnh.

Phòng khách rộng rãi, bóng loáng, yên tĩnh đến lạ thường.

Huyền Phong nhíu mắt, ánh nhìn đăm chiêu, như thể đang đánh giá bố cục trong phòng. Dưới ánh mắt chờ đợi của Cố Xảo, cuối cùng ông ta mới lên tiếng: “Nước đọng tụ âm, cần phải dỡ bỏ đài phun nước trước cửa. Chiếc bình ở lối lên cầu thang chặn đường và thu hút ma quái. Tôi khuyên gia chủ…”

“Giả thần giả quỷ!” Thích Uyên không kiềm chế nổi, bật cười mỉa mai, “Giọng điệu của ông thật lỗi thời rồi, tôi chỉ cần lên mạng tìm một cái là ra cả đống thông tin hay ho hơn nhiều!”

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Huyền Phong vẫn giữ nguyên nụ cười, dáng vẻ bình thản, không hề bận tâm đến những lời mỉa mai của cậu thiếu niên.

“Tiểu Uyên!” Cố Xảo thấp giọng quát.

Huyền Phong tiếp tục cười lớn, không một chút bối rối, đối diện với ánh mắt khinh bỉ của Thích Uyên, ông từ tốn nói: “Tiểu hữu trúng Đào Hoa Sát rất nặng rồi.”

Dường như trước giờ ông ta đã tiếp nhận vô số trường hợp tương tự của các phu nhân nhà giàu.

Hoặc là liên quan đến chuyện chồng ngoại tình, hoặc là con cái không nghe lời. Thường thì trong trường hợp thứ hai, vấn đề đa phần đều liên quan đến tình cảm và hôn nhân.

Huyền Phong nhìn Cố Xảo và cảm nhận ngay bà không có dấu hiệu gì liên quan đến chồng ngoại tình, vậy là ông tiếp tục suy đoán rằng vấn đề nằm ở con trai, và nếu gia đình tìm đến ông thì chứng tỏ mọi chuyện đã nghiêm trọng.

Rồi ông lập tức đưa ra phán đoán: “Con trai đến tuổi phản nghịch, nhưng nếu chỉ là chuyện nổi loạn bình thường thì phụ huynh đâu cần phải nhờ huyền học can thiệp. Nếu gia đình đã cầu cứu như thế, rất có thể là vấn đề có liên quan đến hôn nhân và tình yêu.”

Những trường hợp phu nhân nhà giàu bất mãn với con dâu mà Huyền Phong gặp phải cũng không ít.

Và đúng như ông ta đoán, sự thật đã chứng minh ông ta đúng.

“Ông nói linh tinh gì thế hả?!” Thích Uyên tức giận dậm chân, “Ông mới là người trúng Đào Hoa Sát quái quỷ ấy!”

Thích Lẫm cũng không đồng tình với Huyền Phong.

“Người yêu của cậu hiện tại không phải là người thích hợp đâu.” Huyền Phong vẫn tiếp tục, “Cậu bị cô ta lừa rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thích Uyên tức đến mức mặt đỏ bừng, trái tim như sắp nổ tung. Cậu ta nhận ra mẹ mình và tên đạo sĩ này có vẻ đang diễn một vở kịch, cố tình tạo ra một màn kịch để làm rối loạn mình.

Từ tức giận chuyển sang bi thương, Thích Uyên buồn bã nói: “Mẹ, cô ấy thật sự là một cô gái tốt mà. Xin mẹ đừng chia rẽ bọn con, được không?”

Lúc này, trên gác, Thích Tuyền đang ngồi một mình, vừa ăn dưa vừa xem trò vui. Thấy chuyện đang tiến triển theo hướng kịch bản đầy kịch tính, cô liền phất tay ra hiệu cho Vương Hoa, người đang lén xem từ phía sau.

Vương Hoa lập tức quay lại phòng khách tầng một, đối diện với Huyền Phong.

Hắn tưởng Huyền Phong không thấy mình, liền tò mò bước lên kéo chòm râu dài của ông ta rồi cười ha hả: “Thì ra là đồ giả.”

Nhưng ngay khi vừa nói xong, hắn cảm thấy có gì đó không ổn.

Hình như… hình như vị đạo trưởng này vừa mới nhìn thẳng vào hắn?

“Á a a a a!” Huyền Phong đột ngột kêu lên, mắt trợn trừng, rồi đứng phắt dậy, chạy nhanh ra khỏi nhà, chỉ còn lại tiếng thét đầy hoảng sợ vang vọng lại, “Có quỷ —”

Ba người nhà họ Thích: “…”

Vương Hoa: “Chuyện gì vậy trời?!”

Cái “tư thế oai hùng” của vị đạo trưởng bỏ chạy khi gặp quỷ đã làm Cố Xảo choáng váng.

Bà phải mất một lúc mới hoàn hồn, đối diện với ánh mắt trách móc lặng lẽ của hai người con trai.

“Chắc chắn là hắn cố tình trốn nợ rồi, nhà mình sao lại có quỷ được chứ? Hơn nữa, nếu hắn thực sự gặp quỷ, chẳng phải chứng tỏ hắn cũng có chút đạo hạnh sao?” Bà cố gắng giữ lại chút thể diện.

Thích Lẫm đứng dậy, nói: “Công ty còn có việc, con đi trước đây.”

Cố Xảo im lặng nhìn theo, sau đó lại quay sang nhìn Thích Uyên.

Thích Uyên gãi đầu, nói: “Nếu hắn gặp quỷ thật, liệu có thể bỏ chạy như thế không? Trông giống như chưa từng thấy quỷ bao giờ ấy. Mẹ, bác sĩ cũng nói con không có bệnh rồi mà, sao mẹ vẫn không chịu tin? Tiền Côn hẹn con ra ngoài chơi, trưa nay con không về ăn cơm đâu nhé.”

Cố Xảo: “…”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com