Ngay lúc ông đang đắm chìm trong suy nghĩ, dưới nhà vang lên tiếng ồn ào—chắc là Thích Uyên đã đi chơi về.
Nghĩ đến những lần cậu con út lớn tiếng mắng mỏ, hắt hủi Thích Tuyền, m.á.u trong người Thích Trường Vinh lại sôi lên. Ông siết c.h.ặ.t t.a.y vịn ghế, giận đến mức cả người run rẩy.
Thư phòng nhà họ Thích nằm ở tầng ba. Khi Thích Trường Vinh đang đi xuống tầng hai thì đụng phải Thích Uyên đang loạng choạng leo cầu thang, người nồng nặc mùi rượu. Ông lập tức nhíu mày, chuẩn bị mắng cho thằng con một trận nên thân thì đã thấy cậu ta đỏ mặt tía tai, môi cong lên cười toe toét một cách lấc cấc.
"Ba ơi, con gặp được chân ái rồi! Con muốn cưới cô ấy!"
Thích Trường Vinh nghẹn họng. Đêm hôm đó, trong biệt thự nhà họ Thích lập tức nổ ra một trận cãi vã ầm ĩ.
Người cha nghiêm khắc và cậu con trai cứng đầu thi nhau tranh cãi gay gắt suốt hơn mười phút, tiếng gào rú vang vọng cả nhà. Cuối cùng, không chịu nổi nữa, Cố Xảo và Thích Lẫm cũng rời phòng, chạy ra can thiệp.
"Nửa đêm nửa hôm rồi còn cãi nhau cái gì chứ?" Cố Xảo cau mày khi ngửi thấy mùi rượu sộc lên từ người con trai út, "Tiểu Uyên, sao lại uống rượu? Con còn nhỏ, đừng động vào mấy thứ đó thì hơn!"
Thích Lẫm đứng cạnh, ánh mắt lạnh tanh lướt qua Thích Uyên mà không nói gì, vẻ mặt dửng dưng như thể chẳng có hứng thú can dự vào mớ lộn xộn này.
"Mẹ!" Thích Uyên chẳng buồn để ý đến lời nhắc nhở của mẹ, lại còn cười hì hì đầy mặt dày, "Con thích một cô gái, con thật sự muốn cưới cô ấy!"
Trên mặt cậu thiếu niên còn phảng phất nét đỏ ửng vì rượu, ánh mắt lại long lanh, giọng nói đầy kiên quyết của kẻ vừa sa vào mối tình đầu.
Cố Xảo nhìn mà há hốc mồm.
"Mày mới mấy tuổi đầu!" Thích Trường Vinh lần nữa nổi giận, "Cưới cưới cái gì? Tao không đồng ý!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cố Xảo cũng chau mày, vội vàng phụ họa: "Tiểu Uyên, con vừa mới tốt nghiệp cấp ba thôi, yêu đương thì mẹ không cấm, nhưng chuyện kết hôn không thể qua loa như vậy. Con là con trai, phải có trách nhiệm với người ta chứ! Cũng phải tôn trọng đối phương nữa."
"Con không đợi được! Con muốn cưới cô ấy ngay bây giờ!" Thích Uyên cứng đầu hét lớn, hoàn toàn bỏ ngoài tai lời khuyên của ba mẹ.
Sắc mặt Thích Trường Vinh đã sầm sì đến cực điểm.
Còn Thích Lẫm, anh cả vẫn giữ nguyên biểu cảm dửng dưng như cũ, chỉ có điều đáy mắt hơi nheo lại. Mặc dù anh ta không quá thân thiết với người nhà, nhưng cũng sống chung hơn hai mươi năm, đâu thể không hiểu tính em út mình.
Thích Uyên bề ngoài nhìn như một công tử ăn chơi, nhưng thực tế từ thành tích học tập đến cách xử sự, cậu ta chưa bao giờ là kẻ thiếu đầu óc. Sự phản kháng kịch liệt với Thích Tuyền chủ yếu bắt nguồn từ việc quá thân thiết với Thích Ánh Tuyết từ nhỏ, bỗng nhiên mất đi người chị ruột trong lòng, cảm xúc khó chấp nhận đó khiến cậu ta trở nên cực đoan. Nhưng dẫu là trẻ con, Thích Uyên vẫn luôn biết chừng mực. Vậy mà lần này lại phản ứng như thể phát điên…
Thích Lẫm liếc qua một cái, lạnh nhạt nói: "Đưa nó đến bệnh viện kiểm tra đi."
Cả nhà lập tức im bặt.
Thế là bốn người, không ai bảo ai, cùng dắt díu nhau đưa cậu út đi khám giữa đêm khuya.
Lúc ấy, ở phòng ngủ tầng hai, hệ thống trong đầu Thích Tuyền bật ra một tiếng tặc lưỡi:
【Tôi cứ thấy Thích Uyên không giống kiểu người sẽ phát cuồng vì yêu đương nhỉ. Mặc dù nguyên tác có đoạn này, nhưng nhìn thế nào tôi cũng thấy sai sai.】
Trong cốt truyện gốc, Thích Uyên quả thật yêu một cô gái ngay từ cái nhìn đầu tiên, đến mức nhất quyết đòi cưới cho bằng được, không phải cô ấy thì không lấy ai. Vấn đề là… cô gái đó lại có cả đống người theo đuổi, toàn là phú nhị đại nổi bật trong giới hào môn thành phố Long Giang.
Thích Uyên tuổi còn nhỏ, đứng trong hàng ngũ ấy chẳng khác gì thằng em út không ai để ý. Ngay cả cô gái kia cũng không mặn mà gì với cậu ta.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Yêu mà không được, Thích Uyên khi ấy đau khổ tột độ. Một thiếu niên từng rạng rỡ như ánh mặt trời lại dần dần trở nên trầm uất, mất hết sức sống.