Đọc đến đây, cả hai cha con nhà họ Tô đều sững người, chẳng ai thốt được một lời. Không khí trong thư phòng bỗng chốc lạnh buốt như có cơn gió lạ tràn vào.
Tô Noãn Noãn ban đầu chỉ mới đoán mò, nhưng đọc đến đoạn giữa thì cả người lạnh ngắt, sắc mặt trắng bệch, nhìn sang Tô Lâm Hải, giọng run run:
“Ba… rốt cuộc… đứa bé đó là ai vậy?”
Tô Lâm Hải lúc này đã khóc ướt cả mặt, nghe con hỏi liền đứng bật dậy, không nói không rằng mà gọi ngay cho thư ký:
“Tiểu Lý, lùi toàn bộ lịch họp ngày mai, tôi phải đi công tác gấp.”
Trong đầu ông lặp đi lặp lại hình ảnh “tóc và quần áo sũng nước” được miêu tả trong truyện—rất có thể, đứa trẻ kia đã bị vùi dưới lòng sông.
“Ba! Con đi với!” Tô Noãn Noãn đỏ hoe cả mắt, vừa nghe ông dặn dò đã vội chen vào, “Ba đừng giấu con chuyện này nữa!”
Tô Lâm Hải chậm rãi lau nước mắt, giọng khản đặc vì kìm nén:
“Đó là anh trai con. Tên nó là Tô Dung… Mẹ con vẫn yếu, chuyện này tạm thời đừng để mẹ con biết. Đợi tìm được rồi hẵng nói.”
Cùng lúc ấy, ở nhà họ Thích, Thích Trường Vinh cũng đang ngồi lặng trong thư phòng, lén tải chương mới về đọc.
Trước đó ông hoàn toàn không nghĩ nội dung truyện lại xoay sang hướng huyền thuật, linh dị. Dù làm kinh doanh nhiều năm và không tin vào mấy thứ phong thủy, bùa chú, nhưng ông vẫn biết có nhiều đối tác rất coi trọng những thứ đó, thậm chí còn thuê riêng “thầy” để xem ngày, giải hạn. Lâu ngày tiếp xúc, ông cũng hiểu được chút ít.
Lúc đọc đến đoạn “trẻ con báo mộng”, Thích Trường Vinh không khỏi nhíu chặt mày. Lý ra thì, bí mật của nhà họ Tô từ đời ông còn chẳng ai biết, Thích Tuyền làm sao mà biết được?
Khả năng duy nhất nghĩ tới… lại là điều không tưởng nhất.
Toàn thân ông chợt rùng mình, da gà nổi khắp người.
“Không thể nào,” ông lẩm bẩm, “chắc chỉ là trùng hợp thôi…”
Thế rồi ông tiếp tục đọc.
[Tới khi luồng khí lạnh kia tan đi, tôi mới dám thở nhẹ.
Tôi đã đồng ý giúp đứa bé đó thông báo với chú Tô, chẳng lẽ bây giờ lại nuốt lời? Nhưng tôi chỉ là một cô gái nhỏ, không quyền không thế, làm sao gặp được Chủ tịch Tô của tập đoàn Thịnh Hâm đây?
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Cả đêm tôi trằn trọc, đến sáng hôm sau cũng không nuốt nổi bữa sáng.
Vì làm loạn buổi tiệc tối qua, mọi người trong nhà ai nấy đều nhìn tôi bằng ánh mắt khó chịu. Chỉ có thiên kim giả là tươi cười nhã nhặn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, không soi gương mà nhìn lại mình đi.”
Tôi giật mình nhìn quanh, nhưng trái phải đều không thấy ai. Trong lòng bỗng nổi lên dự cảm chẳng lành—chẳng lẽ lại gặp phải ma?
Tôi co người lại, cúi gằm xuống húp cháo.
“Ngày nào cũng ăn không ngồi rồi, đúng là đồ vô dụng.”
Lại nữa rồi.
Tôi không nhịn được mà đáp: “Không phải mày cũng ăn không ngồi rồi đó sao?”
Đã thành ma mà còn không chịu rời đi, chắc hẳn vẫn lưu luyến mùi hương khói ở nhà này.
“Tao là vị thành niên!” – giọng nói kia phản bác đầy chính nghĩa.
Tôi nghẹn họng: “Hồi tao còn là vị thành niên cũng chẳng được ăn cái gì từ nhà này đâu.”
Giọng nói kia im bặt.
Mẹ tôi nhìn tôi có vẻ mềm lòng hơn một chút, nhẹ nhàng bảo: “Sau này con muốn gì cứ nói với người nhà. Dù thế nào thì nhà mình vẫn có thể nuôi con cả đời.”
Tôi lập tức nói: “Con muốn gặp chú Tô – chủ tịch tập đoàn Thịnh Hâm.”
Mọi người nín bặt, ánh mắt đồng loạt hiện lên vẻ kinh ngạc và khinh thường.
Tôi biết trong đầu họ đang nghĩ gì: ‘Cô là cái thá gì mà muốn gặp là gặp được chủ tịch Tô?’
Tôi cúi gằm mặt.
Nhưng nếu không gặp được ông ấy, nếu không hoàn thành tâm nguyện của đứa bé kia… thì tôi phải làm sao đây?]
Chương đến đây là hết.
Thích Trường Vinh ngồi sững như tượng gỗ.
Dù ông chưa từng làm chuyện gì quá đáng, nhưng đọc đến đây bỗng thấy trong lòng nhói lên một nỗi xấu hổ kỳ lạ.
Hôm Tô Lâm Hải đến nhà tìm Thích Tuyền, ông tưởng cô lại gây chuyện nên cuống cuồng chạy về, kết quả mới biết là hiểu lầm.
Nghĩ lại, ông thấy mình đúng là đã quá xem nhẹ cô bé ấy.
Bao nhiêu chi tiết nhỏ nhặt từng bị ông bỏ qua nay bỗng hiện lên rành rọt trong đầu.