Nhật Ký Hào Môn

Chương 21



Chết người là—cái c.h.ế.t của nguyên thân Thích Tuyền cũng có liên quan tới đám phú nhị đại đang tranh đoạt tình yêu đó.

Lúc ăn cơm trưa, Thích Tuyền đã để ý thấy giữa trán Thích Uyên lộ ra màu đen âm trầm. Xuất phát từ một chút nhân đạo, cô đã thuận miệng cảnh báo cậu ta chớ đụng tới rượu.

Còn nghe hay không thì… tùy số phận.

Dù sao cô cũng nói rồi, có c.h.ế.t cũng chẳng trách được ai.

Lúc này, hệ thống như chợt nhớ ra điều gì, nhỏ giọng hỏi:

【Ký chủ à, lúc trưa cô bảo cậu ta đừng uống rượu… chẳng lẽ cô đã đoán trước được chuyện này sẽ xảy ra?】

Thích Tuyền khẽ cười, giọng mang ý trêu chọc:

【Uống rượu hại thân.】

Hệ thống cảm giác như mình đang ôm trúng đùi một đại lão thực sự, giọng lập tức trở nên vô cùng cung kính:

【Đại lão, hiện tại số lượt lưu trữ truyện đã lên đến 345, số bình luận cũng đang không ngừng tăng thêm. Chỉ tiếc là… vẫn chưa có ai khen thưởng cả.】

【Ừ.】

【Lạ thật, chương đầu tiên bị độc giả đánh giá kém giờ lại tiếp tục xuất hiện những bình luận như vậy.】

Thích Tuyền cũng cảm thấy khá bất ngờ. Cô thật sự không hiểu nổi đám người đọc này.

La Hiểu Du là một độc giả trung thành của trang Tiêm Khiếu. Gần như thể loại nào cô ấy cũng đã thử qua, không kén chọn một chút nào. Thông thường, khi cảm thấy chán, cô ấy sẽ lên bảng danh sách các đề cử ở đầu trang web để tìm những cuốn tiểu thuyết mới. Nếu thấy hay, cô còn gửi những cái địa lôi thưởng cho tác giả nữa.

Năm ngoái, La Hiểu Du vừa tốt nghiệp đại học và hiện tại đang làm giáo viên dạy môn Toán ở một trường cấp hai trong thị trấn. Mùa hè này, khi trường nghỉ, cô quyết định về quê để nghỉ ngơi một thời gian.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cuộc sống ở nông thôn không có gì thú vị, nhưng chỉ cần có chiếc điện thoại trong tay, cô đã có thể dễ dàng g.i.ế.c thời gian bằng việc chơi game hoặc đọc tiểu thuyết.

Chỉ có một vấn đề là dạo gần đây cô rơi vào tình trạng “hoang văn” – chẳng tìm được cuốn truyện nào đủ hấp dẫn để đọc một mạch từ đầu đến cuối.

Sáng hôm ấy, khi lướt qua bảng danh sách đề cử, cô nhìn thấy một truyện mới toanh đứng đầu, mang tên 《Nhật Ký Hào Môn》, liền tò mò nhấn vào thử đọc.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

La Hiểu Du rất thích những câu chuyện về hào môn, đặc biệt là những tình huống đối đầu giữa các thiên kim thật giả. Nhưng sau khi đọc xong chương đầu tiên, cô không khỏi lặng người suy nghĩ.

Truyện tên là《Nhật Ký Hào Môn》, nhưng mà… tác giả lại viết kiểu nhật ký tát nước thật sao?

Cô ban đầu định tắt luôn ứng dụng, nhưng nghĩ một lát lại thôi. Cô quyết định để lại một bình luận rồi nhấn lưu truyện lại, xem thử sau này truyện này sẽ phát triển ra sao.

Đến 11 giờ đêm, khi mở app lên, cô thấy có chương mới và tiện tay nhấn vào đọc.

Ban đầu, cô vẫn chưa cảm thấy gì lạ. Những đề tài huyền học, thần quái như vậy cô đã đọc không ít, cũng chẳng có gì mới mẻ lắm.

Nhưng rồi, khi đọc đến đoạn đứa bé nói với nữ chính về nơi chôn cất của mình, một cảm giác lạnh toát từ sau lưng cô lan ra khắp cơ thể.

Lạ một điều là, hiện tại cô đang ở thôn Xích Hà, thuộc thị trấn Thất Tinh, huyện Ninh Đào, thành phố Long Đàm. Và bên cạnh nhà cô, đúng là có một con sông nhỏ.

Con sông này tuy nhỏ, chỉ là một con kênh dài ngoằn ngoèo, không rộng, cũng không sâu, nhưng dù sao cũng là dòng nước duy nhất trong thôn.

Tim La Hiểu Du đập nhanh, cô không thể không quay sang nhìn cửa sổ. Những tấm rèm cửa màu xanh da trời che kín khung cửa, khiến cô không thể nhìn thấy gì ngoài màn đêm tối mịt mờ.

Ban đêm ở nông thôn rất yên tĩnh, không hề có một tiếng động nào.

Trước kia, cô từng nghĩ khung cảnh như vậy rất lý tưởng để ngủ nghỉ, nhưng giờ lại có chút lo sợ.

Cô không khỏi trách móc tác giả trong lòng. Thông thường khi viết những câu chuyện thần quái, người ta thường hư cấu một chút, nhưng tác giả lần này lại dùng cả địa chỉ thật, mà lại cụ thể như vậy, thực sự khiến cô cảm thấy rợn tóc gáy.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com