Nhật Ký Hào Môn

Chương 18



Tính cách đã định hình từ lâu, lúc mới trở về nhà cũng gây ra không ít chuyện khiến bà đau đầu. Nay bà đã có tuổi, chẳng còn nhiều sức lực để dạy dỗ hay quản thúc con cái nữa.

Chỉ mong con bé chịu an phận ở nhà viết tiểu thuyết như lời đã hứa, đừng đi khắp nơi gây chuyện là bà cũng thấy mãn nguyện lắm rồi.

Nhắc đến tiểu thuyết, lòng mẹ trong Cố Xảo lại dấy lên thứ cảm xúc dịu dàng. Bà nghiêng đầu hỏi:

"Tiểu Tuyền, sáng nay mẹ có nghe nói con định viết tiểu thuyết. Vậy con viết xong chưa? Mẹ đọc thử có được không?"

Thích Tuyền còn chưa kịp trả lời thì Thích Trường Vinh đã lên tiếng ngăn lại:

"Đây là chuyện riêng của con bé, bà đừng can thiệp vào thì hơn."

Ông ta thừa biết Cố Xảo yêu thương Ánh Tuyết đến mức nào. Nếu bà mà đọc được những gì Thích Tuyền viết, nhất là những dòng chữ chất chứa oán hận hướng về Ánh Tuyết, chắc chắn bà sẽ buồn lòng. Chi bằng cứ để bà không biết gì thì tốt hơn.

Cố Xảo có phần lưỡng lự, nhưng rồi cũng xuôi theo lời chồng. Thế nhưng ngay lúc đó, giọng nói điềm nhiên của Thích Tuyền lại vang lên:

"Lúc sáng con đã nói tên trang web và bút danh rồi mà. Mẹ muốn xem thì cứ tìm đọc là được."

Cố Xảo khựng lại, nhất thời nghẹn lời.

Bà có thể nói rằng lúc ấy bà chẳng chú ý nên cũng chẳng nhớ nổi cái gì không?

Đúng lúc đó, người giúp việc đem thức ăn lên bàn. Thích Trường Vinh ho nhẹ một tiếng, đổi chủ đề:

"Ăn cơm thôi."

Thích Lẫm vốn chẳng quan tâm gì đến những chuyện không dính dáng tới công việc, vẫn bình thản như thường, coi như chưa nghe thấy gì.

Bữa tối bốn người ăn trong im lặng, mỗi người một tâm trạng, không khí cũng chẳng mấy dễ chịu. Ăn xong, ai về phòng nấy, chẳng ai mở lời thêm câu nào.

Mười giờ tối.

Cha con nhà họ Tô rút vào thư phòng, vừa ngồi xuống đã lập tức mở ứng dụng đọc truyện, kéo tìm chương mới. Nhưng chờ mãi vẫn chưa thấy gì, Tô Lâm Hải sốt ruột hỏi con gái:

"Không phải nói đúng mười giờ sẽ có chương mới sao?"

Tô Noãn Noãn vốn đọc truyện nhiều năm, cười cười trấn an:

"Ba đừng nôn nóng, truyện trên mấy web đó thường cập nhật hơi chậm. Chắc đợi thêm vài phút là có."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tô Lâm Hải nhíu mày, không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn màn hình.

Chờ đến mười giờ hai phút, cuối cùng chương mới cũng hiện ra. Hai cha con vội vã nhấn vào, ánh mắt lập tức bị cuốn theo từng dòng chữ:

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Trên đường về, tôi càng nghĩ càng cảm thấy bất an.

Có lẽ do ánh sáng trên đường quá yếu nên sắc mặt thằng bé kia trông vừa xanh vừa trắng, tóc tai và quần áo thì ướt sũng nước – hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh ban nãy. Chú Tô lại chẳng phản ứng gì khi thằng bé gọi ông rất to, cứ như ông không hề nhận ra sự tồn tại của đứa trẻ ấy.

Chẳng lẽ tôi hoa mắt nhìn nhầm sao?

Máy điều hòa trong xe mở quá lạnh, khiến tôi nổi hết da gà.

Bỗng nhiên, tôi nhớ ra một khoảnh khắc rất rõ ràng – lúc cánh cửa xe đóng lại, cậu bé ấy đã nhìn thẳng vào tôi.

Đôi đồng tử đen láy, sâu hoắm, lộ ra một vẻ âm u không phù hợp với lứa tuổi.

Toàn thân tôi bất giác run lên.

Về đến nhà, tôi vội vã lao vào phòng tắm xối nước nóng, cố xua đi cái lạnh vẫn còn bám riết trong người. Nhưng ngay cả khi nằm lên giường, cảm giác lạnh lẽo ấy vẫn không chịu rời đi, giống như có một đốm độc đã ăn sâu vào tận xương tủy.

Tôi mơ màng thiếp đi, và rồi mơ thấy giấc mộng kỳ lạ kia.

Cậu bé đó lại xuất hiện.

Cậu cười với tôi, nhưng nụ cười đó lại cứng ngắc, méo mó và rợn người.

Cậu cất giọng khàn khàn hỏi: "Chị ơi, chị nhìn thấy em đúng không?"

Tôi gật đầu.

Cậu bé lập tức vui mừng, miệng ngoác đến tận mang tai, trong đôi mắt lấp lánh vẻ mong chờ: "Chị ơi, em lạnh lắm, em không thở được... Chị giúp em được không?"

Tôi lại gật đầu.

Nụ cười của cậu bé càng thêm quái dị, giọng nói cao vút như thể bị ai bóp nghẹn: "Chị có thể nói cho ba em biết em đang ở đâu không? Em nhớ nhà lắm..."

Ngay lúc ấy, một chuỗi ký tự hiện lên trước mắt tôi như ánh sáng phát ra từ hư không:

"Thôn Xích Hà, thị trấn Thất Tinh, huyện Ninh Đào, thành phố Long Đàm."

Tôi choàng tỉnh giữa cơn ác mộng, mồ hôi lạnh đẫm lưng.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com