Nhật Ký Hào Môn

Chương 17



Không để những lời xì xào đó ảnh hưởng đến tâm trạng, Thích Tuyền khẽ thở ra một hơi, tay lặng lẽ vận linh lực tạo thành một lớp màng mỏng che phủ đôi tai, ngăn mọi tạp âm.

【Hệ thống, bây giờ tôi có bao nhiêu giá trị danh vọng rồi?】

Hệ thống lập tức báo cáo:

【Hiện tại tiểu thuyết có 203 lượt lưu trữ, nhận được 100.005 lượt địa lôi, 2 lượt khen, 5 lượt đánh giá xấu. Tỷ lệ chuyển đổi là: lưu trữ, địa lôi, khen ngợi quy đổi 1000:1. Mỗi đánh giá xấu sẽ làm giảm một phần danh vọng. Tính ra hiện giờ cô có 100.203 điểm danh vọng, quy đổi ra tuổi thọ được khoảng 100,2 ngày.】

Thích Tuyền khẽ nhíu mày.

【Tôi nhớ là có hai lượt đánh giá tốt cơ mà?】

【Hệ thống phân biệt rõ giữa bình luận hiệu quả và không hiệu quả. Đánh giá tốt của cha con họ Tô hay đánh giá xấu từ Thích Uyên và Ánh Tuyết đều không được tính. Chỉ những bình luận khách quan từ độc giả không liên quan mới được xem là hiệu quả.】

"Ừm, như vậy cũng công bằng hơn," cô gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

Tuy nhiên, một vấn đề khác lại khiến cô nhíu mày.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

【Thế phần thưởng có chia hiệu quả hay không hiệu quả không?】

【Do chính sách của nền tảng Tiêm Khiếu không hạn chế việc tặng thưởng, phần thưởng đều được tính là hiệu quả.】

Cô chỉ hừ một tiếng trong cổ họng, không nói thêm.

Sau khi đi dạo một vòng, Thích Tuyền trở về phòng. Cô ngồi lên giường, không biết từ đâu lấy ra một sợi tóc ngắn. Đầu ngón tay khẽ xoay, rồi búng nhẹ một cái. Một ngọn lửa màu xanh nhạt bùng lên từ khoảng không, nuốt trọn sợi tóc. Trong tích tắc, một làn khói mỏng mảnh bay lên, chậm rãi uốn lượn theo hướng nhất định.

Hệ thống tròn mắt kinh ngạc.

Quá đỉnh! Không thể tin được, một hệ thống viết văn như nó mà hôm nay lại có cơ hội mục sở thị cảnh tượng thần dị y như phim thế này!

Làn khói như tơ lụa, kéo dài theo một hướng nhất định. Đôi mắt Thích Tuyền lóe lên ánh sắc lạnh. Cô bấm đốt ngón tay, tính toán gì đó trong đầu, vẻ mặt dần trở nên nghiêm trọng.

Đợi khi làn khói tan biến, cô mới thu tay đứng dậy, đi thẳng tới phòng máy tính. Mở trang soạn thảo tiểu thuyết, cô bắt đầu gõ chương tiếp theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hệ thống tò mò hỏi:

【Ký chủ, vừa rồi cô làm gì thế?】

Cô bình thản đáp:

【Dùng tóc của người thân cùng huyết thống để tìm ra vị trí hiện tại của đứa bé kia.】

【Tóc đó là của Tô Lâm Hải sao?】

【Đúng vậy.】

【Nhưng... cô lấy lúc nào thế? Sao tôi không biết gì cả?】

【Lúc mi còn đang co rúm sợ ma đó.】

【...】

Cô chẳng buồn quan tâm nữa, tay vẫn gõ phím thoăn thoắt, chẳng mấy chốc đã hoàn thành chương mới, lưu bản thảo rồi hẹn giờ đăng tự động. Sau đó lại quay về trạng thái tu luyện như thường.

Trước khi trời tối hẳn, cả nhà họ Thích – trừ Thích Uyên và Ánh Tuyết – đã có mặt đầy đủ bên bàn ăn. Người giúp việc lần lượt mang các món lên.

Cố Xảo, mẹ của Thích Tuyền, đưa tay xoa trán, giọng mệt mỏi: "Ánh Tuyết nói bận việc, không về được. A Uyên thì chẳng biết chạy đi đâu, gọi điện cũng không buồn nhắn."

Thích Tuyền cắm cúi nghịch điện thoại, không mấy để tâm. Anh cả Thích ngồi bên cạnh cũng trầm mặc như mọi khi, tính cách vốn kiệm lời, chẳng mấy khi chủ động lên tiếng.

Chỉ có Thích Trường Vinh nhẹ nhàng lên tiếng an ủi vợ: "Các con lớn rồi, ai cũng có cuộc sống riêng. Em đừng lo lắng quá."

Nhà họ Thích ở thành phố Long Giang vốn có chút danh tiếng, người ngoài cũng chẳng mấy ai dám dễ dàng dây vào. Vì thế, Thích Trường Vinh chẳng mấy lo lắng về sự an toàn của Thích Uyên.

Cố Xảo ngồi lặng lẽ, buông một tiếng thở dài nặng nề.

Bà sinh ba đứa con, nhưng chẳng đứa nào khiến bà thật sự yên lòng. Con trai cả từ nhỏ đã lạnh lùng như băng đá, xa cách với mẹ, không thân không gần. Đứa con gái mà bà một mực yêu thương, chăm chút suốt hai mươi hai năm lại không phải m.á.u mủ ruột rà. Còn cậu con út thì do được cưng chiều quá mức mà sinh hư, bướng bỉnh không chịu nổi.

Ánh mắt bà lặng lẽ nhìn sang Thích Tuyền – đứa con gái ruột thịt đã lưu lạc bên ngoài suốt hai mươi hai năm trời.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com