Nha Đầu Xung Hỉ

Chương 8



Phụ mẫu không nán lại lâu, sau khi viết hôn thư xong là muốn về.

Ta bảo bọn họ ở lại thêm vài ngày, đi dạo kinh thành cho thỏa thích, nhưng bọn họ không chịu.

Ta hiểu được nỗi khổ tâm của bọn họ, không ngoài việc sợ làm phiền phủ Tướng quân quá nhiều, bị thông gia xem nhẹ.

Triệu Phùng Sinh nhét cho ta một bọc bạc, bảo ta nói là tiền mình tích cóp bấy lâu.

Phụ mẫu nhìn số bạc đầy ắp, không chịu nhận, nhất quyết bảo ta giữ lại.

"Chiêu nhi, Triệu gia là một nhà tốt, thằng bé Phùng Sinh ta thấy cũng nề nếp."

"Phụ mẫu không thể cho con quá nhiều, chỉ có thể không làm phiền con. Năm mươi lượng bạc kia và số tiền này, con cứ giữ lấy, sau này có chuyện gì, ít nhất còn có chút tiền phòng thân. Nếu chịu uất ức thì cứ về, nhà tuy tồi tàn, nhưng tránh gió tránh mưa thì vẫn được."

Ta lại khóc, mẫu thân lau nước mắt cho ta, phụ thân cũng bất lực nói ta sắp gả chồng rồi mà vẫn mít ướt thế này.

Thế là ta nén nước mắt, không để bọn họ lo lắng, mãi đến khi xe ngựa đi xa rồi mới òa khóc thành tiếng.

Thải Vi đi cùng ta đứng ở cổng thành, ân cần đưa khăn tay.

Nhưng không lâu sau, nàng ấy cũng bị ta lây, khóc cùng ta.

"Chiêu Nương, phụ mẫu ta mất sớm, ta cũng nhớ bọn họ rồi..."

Thế là hai bọn ta vừa đi vừa khóc, thu hút không ít ánh nhìn.

---

Kể từ khi hôn sự được định ra, Triệu Phùng Sinh liền kề cận ta không rời, nhưng lạ thay hắn lại không chịu nói rằng mình đang đi theo ta.

Hắn giữ khoảng cách ba bước với ta, vừa đủ để ngửi thấy mùi túi thơm trên người ta, lại không đến nỗi tỏ ra không giữ kẽ.

Đương nhiên, cái ý nghĩ nhỏ nhặt này ta không hề nhận ra, là Thải Vi đã nói cho ta biết.

Mỗi khi nàng ấy nhìn thấy hai bọn ta, trên mặt đều tràn đầy ý cưới.

Nhưng lâu dần, ta có chút phiền.

Vì Triệu Phùng Sinh không chịu cho ta đi học thương pháp và binh thư nữa.

Ta hỏi hắn vì sao, hắn cũng ngậm miệng không nói lý do.

Vài lần như vậy, cuối cùng ta cũng nổi giận.

Hắn cách ta ba bước, ta liền tránh hắn năm bước.

Lần này hắn không ngửi thấy mùi túi thơm trên người ta nữa, liền bước nhanh theo kịp, ngay cả gậy chống cũng không dùng.

Dù sao Triệu Phùng Sinh cũng không nhìn thấy đường, ta thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn.

Mỗi bước mỗi xa

Quả nhiên, khi ta lại một lần nữa quay đầu, hắn đã tự vấp ngã, ta vội vàng đỡ lấy, bị hắn va vào lòng.

"Chân ta bị trẹo rồi." Hắn tựa vào cánh tay ta, có chút đáng thương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta vội vàng đỡ hắn vào phòng.

"Còn giận không?" Hắn hỏi ta.

Thực ra đã không còn giận nữa, nhưng vẫn không muốn nói chuyện.

Khi phát hiện được sự thiên vị của đối phương, luôn có chút làm mình làm mẩy.

Hơn nữa ta biết, nếu lần này cứ thế nhẹ nhàng bỏ qua, hắn vẫn sẽ ngăn cản ta học võ.

Triệu Phùng Sinh biết tâm ý của ta, khẽ thở dài.

Lâu sau, hắn nói: "Nàng có từng nghĩ tại sao phụ thân ta là tướng quân, mẫu thân cũng biết võ, mà thân thể của ta lại yếu kém đến vậy không?"

Ta ngớ ra, những năm nay quen với vẻ ốm yếu của hắn, lại không hề nghĩ đến vấn đề này.

Triệu Phùng Sinh đưa tay lên, vuốt ve dải lụa trên mắt mình, một lúc lâu, hắn nói:

"Vì Hoàng đế, ông ta không muốn phủ Tướng quân có một Đại tướng quân tiếp theo."

---

Thân thể Triệu Phùng Sinh bắt đầu yếu đi khi mới bốn tuổi.

Hai năm sau, Triệu tướng quân đánh c.h.ế.t một nô bộc trong phủ.

Cũng chính vào lúc đó, hắn mới biết mình đã uống thuốc độc ròng rã hai năm trời, khiến thân thể hoàn toàn suy kiệt.

Phụ thân run rẩy tay, mẫu thân cũng lệ rơi như mưa.

Ngày hôm đó, hai người vào hoàng cung, trắng đêm không trở về.

Ngày hôm sau trở về, bọn họ im lặng không nói một lời.

Mãi lâu sau, mẫu thân nói một câu: "Nhị ca đã thay đổi rồi."

Triệu Phùng Sinh biết Nhị ca trong miệng mẫu thân là ai.

Đó là Hoàng đế tôn quý nhất thiên hạ, cũng là huynh đệ kết nghĩa của bọn họ ngày xưa.

Nhưng tình nghĩa có tốt đẹp đến mấy cũng không thắng nổi sự nghi kỵ.

Triệu tướng quân lập vô số quân công hiển hách, dân chúng dân giang, cùng sĩ tốt trong quân doanh chỉ biết đến vị Thường Thắng tướng quân này, mà không biết đến Hoàng đế.

Công cao át chủ, khiến phủ Tướng quân trở thành một nỗi tâm bệnh của Hoàng đế.

Một Triệu tướng quân đã uy thế đến vậy, mà Triệu Phùng Sinh lại trời sinh thông minh, là kỳ tài luyện võ, dù là nhập quân hay tiến vào quan trường, đều chỉ khiến Triệu gia càng thêm hiển hách.

Trong lo lắng bồn chồn, ông ta đã phái người lẻn vào phủ Tướng quân, hạ độc Triệu Phùng Sinh.

Kể từ đó, Triệu Phùng Sinh không còn chạm vào bất kỳ binh khí nào nữa.

Mà những người hầu trong phủ cũng được thay đổi một đợt, người hầu hạ Triệu Phùng Sinh càng chỉ còn lại một mình Thải Vi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com