Nha Đầu Xung Hỉ

Chương 9



Tưởng rằng như vậy là bình an rồi, không ngờ năm mười hai tuổi, Hoàng đế triệu kiến Triệu Phùng Sinh vào cung.

Bởi vì trong kinh thành có lời đồn đại nổi lên khắp nơi, nói rằng Hoàng đế có thể kế vị từ một Hoàng tử không được sủng ái, đều là do Triệu tướng quân dùng từng đợt quân công đưa ông ta lên.

Hoàng đế tặng Triệu Phùng Sinh một con tuấn mã, nói dáng vẻ của hắn trông thật giống Triệu tướng quân.

Triệu Phùng Sinh quỳ trên đất, hắn ngẩng đầu, đối mặt với đôi mắt sâu thẳm ấy.

Hắn cười khổ, lê tấm thân yếu ớt, chưa xin phép đã xoay mình lên ngựa.

Tuấn mã vẫn chưa được thuần phục, tính khí rất hung dữ, trực tiếp hất hắn ngã xuống đất.

Triệu Phùng Sinh làm vậy là cố ý.

Hắn phải làm cho cơn giận của Hoàng đế nguôi đi.

Mà cách thức chính là tự hành hạ bản thân.

Nhưng cái giá phải trả cũng rất nặng nề, mắt Triệu Phùng Sinh bị mù.

Cuối cùng Hoàng đế cũng không còn phải lo lắng phủ Tướng quân sẽ xuất hiện một Triệu tướng quân tiếp theo nữa.

Ngày hôm đó, Triệu phu nhân xông vào cung, bà cõng Triệu Phùng Sinh, xé một vạt áo của mình ném lên trời:

"Kể từ đây, ta với nhị ca cắt đứt tình nghĩa, sau này đường ai nấy đi, không còn tình nghĩa gì nữa."

Trở về nhà, lời đồn trong phủ Tướng quân tan biến, Hoàng đế không còn làm khó dễ.

---

"Cho nên, ta rất lo lắng cho nàng. Nếu nàng gả cho ta, sẽ trở thành người của phủ Tướng quân. Ta sợ nàng có võ nghệ rồi, Hoàng đế lại nghi ngờ, liên lụy đến nàng."

Mỗi bước mỗi xa

Hắn bình thản kể xong chuyện xưa, rồi nói câu cuối cùng.

Ta nghẹn ngào nhìn hắn, thấy hắn gục đầu xuống, thấy dải lụa trên mắt hắn bay trong gió.

Ta cố nén nước mắt, ta sợ mình khóc, hắn sẽ càng đau lòng hơn.

Nhưng ta không kìm được mà ôm lấy hắn, ôm hắn vào lòng.

Đầu hắn tựa vào cánh tay ta, làn da tiếp xúc với ta lành lạnh.

Liệu trái tim hắn có lạnh lẽo như thân thể hắn không?

Ánh trăng vắng lặng, hai bọn ta im lặng ngồi suốt một đêm.

Sau đó ta buồn ngủ đến mức nhắm mắt lại, trong mơ có người bế ta lên, một mùi hương thảo dược thoang thoảng quanh ta.

Sáng hôm sau, trời vừa hửng sáng, ta phát hiện mình đang ở trên giường.

Còn Triệu Phùng Sinh một bên đã chuẩn bị sẵn cơm canh, gọi ta đến ăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta gắp vài miếng, nghĩ đến việc sau này không còn được chạm vào hồng anh thương nữa liền mất hết khẩu vị.

Nhưng ta không thể để Triệu Phùng Sinh lo lắng vì ta.

Điều đó quá ích kỷ.

"Ta nghĩ thông rồi, sau này..."

"Sau này nàng cứ theo mẫu thân ta học thương pháp đi, học mệt rồi thì đến tìm ta, ta dạy nàng đọc binh thư." Triệu Phùng Sinh mở lời.

Ta sững sờ.

"Nàng ôm cánh tay ta nói mê cả đêm, toàn là tên binh pháp." Hắn thở dài, có chút buồn bã, "Chẳng có tên của ta."

Ta ngượng nghịu gắp một miếng thịt vào bát hắn để xin lỗi, trong lòng cũng thầm hạ quyết tâm, sau này khi nói mê sẽ cố gắng nhắc đến hắn.

Triệu Phùng Sinh gắp miếng thịt trong bát đưa vào miệng, nói tiếp:

"Cho nên ta nghĩ rồi, nếu nàng thật sự thích thì cứ học đi, dù sao không cho người khác biết là được."

Ta nhìn Triệu Phùng Sinh, hắn có vẻ tiều tụy, chắc hẳn là đêm qua đã suy nghĩ kỹ càng cả đêm, rồi chọn cách tôn trọng ý kiến của ta.

Trong lòng có chút xúc động.

Hắn quá tốt, chỗ nào cũng tốt.

Ta đứng dậy, hôn lên trán hắn.

Hắn nhếch khóe miệng: "Ăn nhanh đi, mẫu thân còn đang chờ nàng học thương pháp đấy."

---

Ta theo Triệu phu nhân học thương pháp nửa năm.

Bà luôn nói ta có phong thái của bà ngày xưa.

"Ta là thứ nữ không được sủng ái trong nhà, mẫu thân xuất thân ca kỹ, phụ thân sủng ái một thời gian rồi lạnh nhạt bà ấy. Để phụ thân yêu thích, ta đã theo ông ấy học võ nghệ. Nhưng ông ấy lại càng không thích ta, ông ấy nói nam tử học võ có thể ra chiến trường, nữ tử học thì có ích gì."

Triệu phu nhân thở dài, có chút buồn bã: "Sau này gặp được vị Hoàng tử cũng không được sủng ái, hắn đã hứa với ta, nếu một ngày hắn trở thành Hoàng đế, nhất định sẽ cho phép nữ tử cũng có thể tòng quân. Tiếc thay, hắn đã không làm được."

Ta đứng tấn đến mỏi nhừ cả chân, nhưng nghe bà kể chuyện cũ, liền tạm quên đi vất vả.

Triệu phu nhân thu lại suy nghĩ, rồi lại nghiêm mặt: "Vừa nói chuyện, động tác sao lại biến dạng rồi?"

Bà bước đến, lại thêm một vật nặng vào chân ta.

"Con đó, là một mầm non tốt để luyện võ, nhưng cũng phải siêng năng hơn. Ngày xưa ta nữ cải nam trang ra chiến trường, mỗi ngày cùng phụ thân Phùng Sinh luyện công phu cơ bản, vật nặng thêm vào chân còn nhiều hơn con nhiều..."

Bà đang luyên thuyên nói, bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào.

Quản gia vội vàng chạy vào, hoảng loạn tột độ.

Triệu phu nhân và ta nhìn về phía đó, không hiểu sao, Triệu phu nhân như có linh cảm, bà cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng vẫn không che giấu được sự lo lắng trong lòng: "Có chuyện gì vậy, có phải Tướng quân gặp chuyện rồi không?"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com