Nha Đầu Xung Hỉ

Chương 7



Cuộc chia ly ấy, thoắt cái đã ba năm trôi qua.

Phụ mẫu phong trần mệt mỏi, dặm đường vội vã không dám nghỉ ngơi ăn uống, đến kinh thành đã già đi không ít.

Phụ thân cẩn thận từ trong lòng lấy ra gói bạc năm mươi lượng, đặt trước mặt Triệu phu nhân.

"Bọn ta đã gom đủ tiền, đến đón Chiêu nhi về nhà. Nghe nói bệnh của công tử nhà ngài đã thuyên giảm nhiều rồi, cũng không cần Chiêu nhi ở lại đây nữa." Ông nói, cả đời trồng trọt, lưng hơi còng, giờ trước mặt Triệu phu nhân lại càng khom sâu hơn.

"Đúng vậy, đúng vậy, Chiêu nhi nhà ta cũng sắp đến tuổi cập kê rồi, ở lại phủ Tướng quân cũng bất tiện nhiều." Mẫu thân cũng nói.

Triệu phu nhân mời bọn họ ngồi, nhưng trong lời nói lại có chút khó xử: "Chiêu Chiêu đã là người trong phủ bọn ta, ta đương nhiên sẽ để khuyển tử nhà ta rước nàng ấy qua cửa..."

"Chiêu nhi nhà ta sẽ không làm thiếp!" Mẫu thân ta vội vàng nói.

Lời này vừa thốt ra, trong phòng im lặng như tờ.

Triệu phu nhân bị sặc trà, ho sù sụ.

Mẫu thân nhận ra mình đã thất thố, vội vàng xin lỗi: "Phu nhân, ta thất lễ rồi. Nhưng bọn ta tự biết thân phận thấp hèn, không xứng với phủ Tướng quân, mong phu nhân lượng thứ, để Chiêu nhi về với bọn ta, gả cho một nhà tốt, làm chính thê, dù sao cũng hơn là bị người ta tùy tiện bán đi."

Bà càng nói càng nhỏ giọng, cuối cùng bật khóc.

Điều này khiến Triệu phu nhân giật mình, vội vàng đứng dậy cầm khăn lau nước mắt cho bà: "Lời này của ngài là nói gì vậy, làm sao ta có thể để Chiêu Chiêu làm thiếp thất được?"

"Nha đầu thông phòng thì càng không được!" Vốn dĩ phụ thân ta còn giữ được bình tĩnh, nghe lời này xong, cũng vội vàng đứng dậy.

Triệu phu nhân lập tức dở khóc dở cười, không biết nên bắt đầu từ đâu.

"Lâm Chiêu Di sẽ không làm nha đầu thông phòng, cũng sẽ không làm thiếp." Đột nhiên một giọng nói từ ngoài cửa truyền vào.

Triệu Phùng Sinh bước vào, còn hơi thở hổn hển.

"Phùng Sinh bái kiến bá phụ, bá mẫu." Hắn quỳ xuống, cung kính hành lễ.

"Nếu con cưới Lâm Chiêu Di, nàng ấy sẽ chỉ là chính thê của con."

Lời nói chắc nịch khí phách, vang vọng bên tai ta, nổ tung trong đầu ta.

Phụ mẫu ta cũng đứng sững tại chỗ.

Triệu phu nhân cũng tiếp lời: "Nếu Chiêu Chiêu gả vào Triệu gia, sẽ chỉ là chính thê được cưới hỏi đàng hoàng."

Phụ thân ta lúc này mới phản ứng lại, do dự mở miệng: "Nhưng hai nhà chúng ta khác biệt quá lớn..."

"Có gì khác biệt đâu, chỉ cần là người phẩm hạnh tốt thì đều có thể kết thành thông gia. Phủ Tướng quân bọn ta tuy nhìn có vẻ vinh hoa phú quý, nhưng quần áo trên người, cơm canh trên bàn, đều là nhờ ơn của dân chúng, làm gì có chuyện khác biệt lớn lao gì." Triệu phu nhân cười nói.

Nghe những lời này, phụ mẫu ta mới yên lòng.

"Vậy nên, Lâm Chiêu Di, nàng có bằng lòng gả cho ta làm vợ không?"

Hắn hỏi ta, nghiêm túc như lần trước.

Phụ mẫu nhìn sang, Triệu phu nhân cũng nhìn sang.

Ta nghe tiếng tim mình đập thình thịch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sao có thể không bằng lòng được, một tướng công anh tuấn như vậy.

Lần đầu gặp gỡ, ba năm xuân qua thu tới.

Sao có thể không bằng lòng được...

---

Hôn thư đã định, sau khi ta cập kê sẽ thành hôn.

Triệu Phùng Sinh nhẹ nhàng nói bên tai ta: "Đây là chuyện vui nhất kể từ khi ta bị bệnh tới nay."

Ta hỏi hắn, nếu lần này ta vẫn từ chối, hắn sẽ làm thế nào.

"Chuẩn bị bạc, đưa nàng ra khỏi phủ. Sau đó đợi nàng xem qua những nam tử khác, nếu gặp được người trong lòng, sẽ chuẩn bị của hồi môn, phủ Tướng quân sẽ làm chỗ dựa cho nàng; nếu không gặp được, sẽ hỏi lại nàng có bằng lòng gả cho ta không."

"Vậy nếu vẫn không bằng lòng thì sao?"

"Vậy thì tiếp tục đợi, tiếp tục chuẩn bị bạc và lần hỏi tiếp theo."

Ta không nói nữa, mặt đỏ bừng.

Triệu Phùng Sinh quay đầu lại, hỏi tiếp: "Vậy ra, lúc trước nàng không chịu gả cho ta, là vì sợ ta cưới nàng rồi còn cưới thêm người khác sao?"

Ta gật đầu, có chút ngượng ngùng: "Chàng tốt như vậy, ta không tốt bằng, ta... ta..."

Nói rồi, lại có chút muốn khóc.

Sao ta lại mít ướt thế này cơ chứ.

Mỗi bước mỗi xa

Triệu Phùng Sinh nâng mặt ta lên, giống như ta nâng miếng bánh ngọt do mẫu thân làm:

"Lâm Chiêu Di, nàng rất tốt, nàng là người tốt nhất trên thế giới này, nàng tốt hơn ta cả vạn lần."

"Không có nàng, ta vẫn chỉ là một vũng bùn lầy. Sự tồn tại của ta chỉ là điểm tô cho cuộc sống của nàng, nhưng sự tồn tại của nàng lại có thể kéo ta ra khỏi vực sâu."

"Vì nàng, ta mới muốn sống thật tốt, sống thật sự, ta mới có hy vọng lớn lao vào cuộc sống như vậy."

Một đôi môi mềm mại chạm vào khóe miệng ta.

Ta ngây người nhìn hắn.

Dải lụa trên mắt hắn lướt qua mặt ta, bàn tay hắn vuốt ve eo ta.

Ta nhắm mắt lại, tay vòng lấy cổ hắn.

Hơi thở trở nên gấp gáp, nhưng nụ hôn này vẫn chỉ là thoáng chạm.

Hắn rời đi, chóp mũi cũng ửng hồng.

"Thành hôn, đợi thành hôn rồi, ta sẽ..."

Hắn không nói tiếp, nhưng ta lại hiểu.

Chắc là đọc nhiều thoại bản quá rồi.

Ta ôm mặt chạy ra ngoài.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com