May là màn kịch của ba mẹ anh ta xảy ra trước khi cưới, giúp tôi kịp thời nhìn rõ bộ mặt thật của cả nhà này, vẫn chưa là quá muộn.
Đã đến mức này rồi, tôi cũng muốn xem thử Hướng Chí Viễn và ba mẹ anh ta còn định giở trò gì nữa.
Tôi cố ý gật đầu ngoan ngoãn, nói lúc nãy là do mình quá xúc động.
Thấy tôi không còn làm loạn, Hướng Chí Viễn thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta liếc nhìn tôi mấy lần, rồi như hạ quyết tâm mới dám nói:
"Thanh Thanh, dù sao thì chuyện vừa rồi là do em sai, 80 nghìn này em vẫn phải đưa."
Như sợ tôi từ chối, anh ta vội vàng nói tiếp:
"Nhưng em yên tâm, anh đã nói với ba mẹ rồi, có thể dùng tiền sính lễ của em để trừ vào!"
Giỏi thật, thì ra là chờ tôi ở đây.
Nghe anh ta nói, lòng tôi giờ đã tĩnh lặng, hoàn toàn như đang nghe truyện cười.
Tôi thuận theo hỏi: "Lấy sính lễ để trừ vào hả?"
Hướng Chí Viễn nắm lấy tay tôi, xúc động nói:
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Đương nhiên! Đây là anh đặc biệt tranh thủ giúp em đấy, năn nỉ mãi ba mẹ anh mới chịu. Anh biết em không muốn bỏ ra khoản chi phí lễ Tết này, vừa hay, trước kia nói nhà anh đưa 88 nghìn tiền sính lễ, giờ trừ đi 80 nghìn của em, coi như là xong khoản này."
Tôi suýt thì bật cười thành tiếng.
Hóa ra anh ta cưới tôi mà không muốn bỏ ra một xu sính lễ, lại còn bắt tôi móc tiền túi ra, tự cưới chính mình?
Phải là kiểu người thế nào mới nghĩ ra được cách làm này?
Mà Hướng Chí Viễn lại chẳng thấy có gì sai, còn nghiêm túc tính toán với tôi:
"Em xem này, nhà anh đưa em 88 nghìn tệ tiền sính lễ, em bỏ ra 80 nghìn chi phí, trừ qua trừ lại là xong, đỡ phải chuyển khoản cho rắc rối, chẳng phải rất tiện sao?"
80 nghìn và 88 nghìn, mà gọi là trừ qua lại cho tiện?
Giờ tôi bắt đầu nghi ngờ bằng tiến sĩ của Hướng Chí Viễn là mua bằng hay sao nữa, 8000 kia chẳng phải cũng là tiền à?
Hay tiền mà nhà họ không phải bỏ ra thì không tính là tiền?
Tự dưng tôi nhớ lại lúc bàn chuyện sính lễ, tôi bật cười khẩy:
"Hèn chi lúc bàn đến sính lễ, nhà anh mới nói bao nhiêu cũng được, kiểu gì cũng lo được, thì ra là vì biết sẽ không phải bỏ tiền à?”
Vậy nếu nhà tôi đòi 188 nghìn thì chi phí lễ Tết hôm nay sẽ thành 180 nghìn hả?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dù sao theo như anh ta nói, trừ qua trừ lại là xong mà.
Mặt Hướng Chí Viễn đỏ bừng, anh ta vội giải thích:
"Dù sao mình cũng đã đính hôn rồi. Theo phong tục quê anh, đã đính hôn thì em chính là vợ anh, là người nhà họ Hướng rồi, còn phân rõ làm gì? Vợ chồng với nhau quan trọng là thành thật, là chia sẻ, đừng tính toán quá nhiều."
Giờ thì chẳng thèm diễn nữa.
Đúng lúc này, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.
"Có ai ở nhà không? Bên khu phố mang câu đối Tết tới."
Ngoài phòng khách vang lên tiếng bước chân của ba mẹ anh ta, chắc là ra mở cửa.
Tôi nhìn Hướng Chí Viễn, bất giác bật cười.
“Anh nói đúng, quan trọng nhất là sự thành thật. Vậy thì để tôi thành thật nói với anh, thật ra nhà tôi chỉ mới làm ăn khấm khá vài năm gần đây, trước đó ba tôi từng là dân giang hồ, anh trai tôi là vô địch quyền anh, còn mẹ tôi thì chỉ biết khóc. Nhưng mà mẹ tôi mà khóc, ba tôi sẽ phát điên.”
Vừa dứt lời, "rầm" một tiếng, cửa phòng ngủ bị đá văng ra.
Hướng Chí Viễn còn đang đứng trước mặt tôi, lập tức bị đá bay đi xa.
Anh trai tôi xông vào với nắm đ.ấ.m giơ cao.
Sau khi chắc chắn tôi không sao, anh trai tôi không thèm nghe Hướng Chí Viễn giải thích, liền đ.ấ.m cho anh ta hai cái đau điếng, đánh bay luôn mấy cái răng cửa.
Ngay sau đó, ba mẹ tôi cũng lao vào, phía sau còn có mấy vệ sĩ mặc đồ đen đi theo.
Mẹ tôi ôm chầm lấy tôi.
Sau khi cẩn thận kiểm tra vết thương của tôi, bà bật khóc, tiếng nức nở như đứt từng khúc ruột.
“Đồ trời đánh! Con gái nhà tôi, tôi còn không nỡ đánh! Vậy mà mấy người dám đối xử với nó như thế, tôi tuyệt đối không để yên đâu!”
Ba tôi nhìn mẹ rơi nước mắt, mặt ông lập tức sầm lại.
Khi thấy đầu tôi bị đập đến rớm máu, tay ông liền siết chặt thành nắm đấm.
Chỉ một động tác ấy thôi, tôi biết ba sắp nổi điên rồi.
“Em đưa con về nhà trước đi.” Ba tôi nói với mẹ.
Anh trai tôi cởi áo khoác bọc lấy tôi, rồi bế tôi lên đi ra ngoài.
Nhà họ Hướng thì vẫn đi theo sau, vừa gào thét vừa la lối ầm ĩ:
“Các người tự tiện xông vào nhà người ta, lại còn đánh con trai tôi, hôm nay đừng mong rời khỏi đây! Tôi sẽ không để yên chuyện này đâu! Con gái gả đi là nước đổ ra ngoài, mấy người không biết à? Giờ Hứa Thanh là con dâu nhà chúng tôi, các người là cái thá gì mà đến thôn họ Hướng làm càn?!”
Ba tôi khạc một bãi nước bọt, cởi áo khoác ngoài ra, để lộ cả cánh tay đầy hình xăm rồng xanh.