Nhà Chồng Hờ Bắt Tôi Đưa Tiền Lễ Tết

Chương 4



Còn Hướng Chí Viễn thì như bị sét đánh, mắt trợn tròn.

 

Tôi chẳng buồn để ý đến đám người kia, quay đầu rời đi không hề ngoảnh lại.

 

Vừa thấy tôi thực sự bỏ đi, cả nhà họ Hướng bắt đầu cuống lên…

 

6

 

Phía sau vang lên tiếng mắng chửi của em chồng:

 

"Tiện nhân!"

 

Một cơn đau dữ dội ập đến đầu tôi, choáng váng đến mức toàn thân mềm nhũn, ngã sõng soài xuống đất.

 

Mẹ Hướng Chí Viễn gào lên the thé:

 

"Trên đất nhà họ Hướng mà mày cũng dám làm loạn à? Tao khinh! Mới về làm dâu, ngày đầu năm phải ngủ ở nhà chồng, đó là quy tắc!

 

"Mấy người còn đứng đó làm gì? Mau kéo con mất dạy này vào trong, để khỏi mất mặt nhà họ Hướng chúng ta!"

 

Ba anh ta cũng gắt gỏng xua đuổi hàng xóm:

 

"Nhìn cái gì mà nhìn? Cút! Cút hết đi! Đây là chuyện nhà chúng tôi đang răng đe con dâu mới, chẳng liên quan đến ai hết!"

 

Tôi choáng váng đến mức gần như ngất lịm.

 

Nhưng bản năng sinh tồn khiến tôi cắn mạnh vào môi trong để giữ tỉnh táo, tay mò vào túi, cầm chắc điện thoại nhấn nút nguồn năm lần liên tiếp.

 

Tôi thật không ngờ, đám người này lại có thể coi thường pháp luật đến mức này.

 

Vừa bị kéo vào cửa, mẹ Hướng Chí Viễn đã ấn đầu tôi dập mạnh xuống đất, còn em chồng thì đá mạnh vào kheo chân khiến tôi quỵ xuống, phải quỳ gối ngay lập tức.

 

Trước mặt là họ hàng nhà họ Hướng, ba anh ta ngồi đối diện, ra lệnh người nhà đóng cửa lại.

 

Tôi nhìn cánh cửa đang dần khép, nỗi sợ trong lòng càng lúc càng dâng lên.

 

Khi cửa vừa đóng lại, ba anh ta không còn giữ bộ mặt giả tạo nữa, lập tức đè tôi xuống:

 

"Nhà họ Hướng chúng tao xưa nay đàn ông làm chủ, không biết sao lại sinh ra cái loại vô dụng như mày, chỉ biết học hành, đến cả dạy vợ cũng không biết! Đồ ăn hại!”

 

"Họ hàng còn đang ở đây mà mày dám chống đối? Sau này cưới về rồi chẳng phải trèo lên đầu cả nhà tao ngồi à? Có bao giờ có cái loại quy tắc đó chưa? Tổ tiên nhà họ Hướng biết được, ở dưới đất chắc cũng cười đến rụng răng!”

 

"Hôm nay mày phải quỳ xuống xin lỗi cho bằng được!"

 

Vừa nói, ông ta vừa ấn đầu tôi về phía đám họ hàng, bắt tôi dập đầu.

 

Tôi vừa phẫn nộ vừa nhục nhã:

 

"Việc các người đang làm là giam giữ trái phép, có thể bị ngồi tù đấy!"

 

Đáp lại tôi là một cái bạt tai trời giáng của ông ta:

 

"Mày tưởng mày còn ở ngoài kia à? Còn dám cãi? Mày là con dâu nhà họ Hướng, một đứa con gái, gọi người đến cũng chẳng ai giúp mày đâu!"

 

Tôi đau đến mức bật khóc, gào lên gọi tên Hướng Chí Viễn.

 

Ánh mắt liếc qua bạn trai nhưng anh ta đang đứng giữa đám đàn ông, cúi đầu nghịch điện thoại, hoàn toàn không dám nhìn tôi.

 

Tim tôi lạnh ngắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Bảy năm bên nhau, từng chút tình cảm giờ hóa thành mây khói.

 

Khoảnh khắc ấy, tôi không giãy giụa nữa.

 

Chỉ lặng lẽ quỳ xuống, cúi đầu dập ba cái vang dội trước mặt cả nhà họ Hướng.

 

Được thôi.

 

Mối nhục này tôi ghi nhớ.

 

Cả cái nhà này, không ai thoát được đâu. Tôi sẽ không tha cho bất kỳ ai!

 

7

 

Đợi đến khi tất cả họ hàng đã ra về, Hướng Chí Viễn mới đỡ tôi dậy từ dưới đất.

 

Đầu gối tôi đã tê cứng vì quỳ quá lâu nhưng đầu óc thì lại tỉnh táo hơn bao giờ hết.

 

Thấy tôi có vẻ đã dịu lại, mẹ anh ta tùy tiện ném cho tôi một cái chậu và chiếc khăn mặt nóng, bảo tôi sớm nghỉ ngơi.

 

Lúc này tôi vừa đói vừa mệt, cả ngày chưa ăn gì, mặc cho Hướng Chí Viễn dìu tôi về phòng.

 

Vừa đến cửa phòng, ba mẹ anh ta lại ra hiệu bằng ánh mắt.

 

Hướng Chí Viễn khẽ gật đầu, không để lộ cảm xúc.

 

Tôi nhìn hết thảy mà không nói gì.

 

Chiếc điện thoại trong túi đã bị lấy đi nhưng tôi biết chắc chắn ba mẹ tôi đang trên đường đến. Bọn họ lái xe mất khoảng bốn tiếng, tôi chỉ cần câu giờ là được!

 

Vừa bước vào phòng, Hướng Chí Viễn lập tức kiểm tra vết thương trên người tôi.

 

Trán tôi bầm đỏ, sau đầu sưng một cục lớn, đầu gối cũng đau đến không chịu nổi.

 

Vừa kiểm tra, mắt anh ta vừa đỏ hoe.

 

"Thanh Thanh, anh không ngờ em bị thương nặng đến vậy. Nếu biết trước... Nếu biết trước thì anh đã không đưa em về nhà rồi."

 

Bạn trai tôi gần như nghẹn ngào, anh ta lấy hộp thuốc ra để bôi cho tôi.

 

Tôi nhìn dáng vẻ đau lòng của anh ta, không phải là giả nhưng trong lòng tôi đã không còn chút xao động nào.

 

Tôi từng nghĩ Hướng Chí Viễn không giống những người con trai khác, anh ta rất chân thành.

 

Lúc còn đi học, anh ta chăm chỉ học tập, hiếm khi chơi game hay tụ tập như mấy cậu con trai khác.

 

Tôi đã quan sát một thời gian, anh ta không chỉ tốt với những người xung quanh, mà còn đối xử thân thiện với cả người lạ.

 

Anh ta còn giúp đỡ mèo hoang, chưa bao giờ vì hoàn cảnh gia đình khó khăn mà cảm thấy tự ti.

 

Chính phẩm chất kiên cường, không từ bỏ hoài bão ấy mới là điều khiến tôi rung động.

 

Nhưng giờ nghĩ lại, anh ta lớn lên trong môi trường gần như chân không, chỉ cần học hành là đủ.

 

Khi chưa đối mặt với chuyện lớn, anh ta có thể sống yên bình, chẳng cần đấu tranh.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Nhưng một khi động chạm đến lợi ích của bản thân thì anh ta lại trở nên như vừa rồi.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com