“Con gái của tôi, Hứa Thanh, từ nhỏ đã được nâng niu trong lòng bàn tay, ngậm trong miệng sợ tan, còn chưa đăng ký kết hôn mà các người đã dám hành hạ con bé thế này. Nếu mà kết hôn rồi thì chẳng phải mạng nó cũng mất luôn sao? Mấy ngày trước còn ăn uống no nê ở nhà tôi, chúng tôi bạc đãi thằng trời đánh này à? Lúc đó mấy người hứa gì với vợ chồng tôi hả? Nói đi!”
Ba tôi đá mạnh một cú vào n.g.ự.c Hướng Chí Viễn khiến anh ta lập tức phun ra một ngụm máu.
Mấy vệ sĩ nhanh chóng khống chế cha mẹ Hướng.
Mẹ Hướng gào khóc như heo bị chọc tiết, không ngừng xổ ra những lời bẩn thỉu. Cha Hướng thì câm như hến, không dám ngẩng đầu lên, nhưng từ đầu đến cuối không thấy bóng dáng cô em chồng đâu.
Lúc này, anh trai tôi đã bế tôi lên xe, sau lưng vẫn còn vang lên tiếng đồ đạc đổ vỡ và tiếng gào khóc như ma hú.
Tôi vội kéo tay áo mẹ tôi.
Mẹ tôi vỗ nhẹ lưng tôi, ra hiệu tôi yên tâm: “Ba con không phải trai trẻ nữa, ông ấy biết chừng mực.”
Anh trai tôi cũng gật đầu:
“Không phải Hướng Chí Viễn bảo muốn học đ.ấ.m bốc sao? Ba chỉ đang giao lưu với nó chút thôi.”
Anh tôi định khởi động xe, tôi thì được đưa sang chiếc xe của vệ sĩ.
Nhưng còn chưa kịp nổ máy thì cô em chồng Nữu Nữu không biết từ đâu lao ra, bất ngờ nhào lên trước đầu xe, dùng cả người chặn đường.
“Chính họ đấy! Chính họ bắt nạt anh tôi!”
Phía sau cô ta còn dẫn theo một đám người đông nghịt, đi đầu là một người đàn ông mặc vest, trông như trưởng thôn làng họ Hướng.
Người đó chưa tới nơi miệng đã quát tháo om sòm:
“Tôi nói mấy người ngoại tỉnh mà dám đến đây đánh người, bao vây họ lại cho tôi!”
“Không còn vương pháp nữa à, đánh vợ mà còn gọi viện binh? Từ xưa đến nay chưa từng có chuyện lạ đời như vậy, đúng là hiếm thấy!”
Đúng lúc đó, ba tôi vừa xoa tay vừa bước ra, không thèm nhíu mày đã lạnh lùng ra lệnh:
“Lái xe đi, để xem đứa nào không có mắt dám cản, đ.â.m c.h.ế.t nó tôi chịu trách nhiệm.”
Vệ sĩ lập tức đạp ga, em chồng tôi hét toáng lên rồi hoảng hốt chạy té khói.
Anh tôi cũng vừa lái xe tới, một chiếc Rolls-Royce chắn ngang trước đám đông, vị trưởng thôn vừa rồi còn hùng hổ la hét giờ lập tức câm bặt.
“Vị sếp này nhìn quen quá, hình như trước từng đến thôn chúng tôi…”
Ba tôi lạnh lùng cười khẩy:
“Ngài thị trưởng còn khen thôn các người là thôn văn minh kiểu mẫu. Ban đầu tôi đã tính chuyện đầu tư, đất cũng chọn xong hết rồi, bây giờ xem ra chẳng cần nữa. Người ta lòng dạ bẩn thỉu thế này, còn phát triển cái nỗi gì? Đúng không, trưởng thôn?”
Trưởng thôn dường như chợt nhớ ra điều gì, vỗ trán một cái rồi lập tức cúi đầu khom lưng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ngài là Tổng giám đốc Hứa của Tập đoàn Thiên Công, trước đây thị trưởng từng dẫn ngài đến thôn chúng tôi. Không ngờ con gái ngài lại là con dâu nhà họ Hướng, vậy chẳng phải chúng ta là người nhà rồi sao!
“Chắc là có hiểu lầm gì thôi, vợ chồng trẻ mà, giận nhau một chút cũng bình thường, chuyện nhỏ mà…”
Ba tôi rút một điếu thuốc ra châm lửa, không vội, chỉ thản nhiên nói:
“Con dâu nhà họ Hướng gì chứ? Chẳng qua chỉ là bạn bè thân thiết thôi.”
“Phải phải, bạn bè, bạn bè.”
Ba tôi bước lên xe, hạ cửa kính xuống:
“Trưởng thôn Hướng, tôi cũng không dài dòng với ông. Tôi chỉ nói một câu, khi nào con gái tôi hả giận thì khi đó tôi mới cân nhắc đầu tư lại.”
“Còn bây giờ thì mảnh đất đó cứ bỏ hoang đi.”
Tôi nằm ở nhà ba ngày, gần như hồn vía lên mây.
Hướng Chí Viễn cứ mỗi tiếng lại gọi điện một lần, tin nhắn cũng nhắn không ngừng.
Chị dâu tôi đặc biệt xin nghỉ sớm, đến nhà ở bên cạnh tôi.
“Cả một nhà đúng là lũ khốn nạn! Lúc tổ chức tiệc đính hôn thì thề thốt đủ điều, nói sẽ xem em như con gái ruột, bây giờ là sao chứ?!”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“May mà em lanh trí, không thì chị không dám tưởng tượng hậu quả đâu!”
Chị dâu lải nhải mãi không dứt, mẹ tôi bên cạnh vẫn luôn nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.
Mũi tôi cay xè, cuối cùng cũng bật khóc vì quá tủi thân.
Tôi với Hướng Chí Viễn chắc chắn không thể tiếp tục được nữa. Nhưng tôi cứ nghĩ đến bảy năm thanh xuân, nghĩ đến những lời lạnh lùng ngày hôm qua thì lòng tôi đầy ắp sự chua xót.
Thấy tôi mắt đỏ hoe, chị dâu vỗ nhẹ lưng tôi:
“Không sao đâu, em là bảo bối của cả nhà, vừa xinh đẹp vừa lương thiện lại có gia thế tốt, thiên hạ này thiếu gì đàn ông. Sau này em cứ chọn toàn trai đẹp mà yêu, để tên cặn bã kia tiếc hùi hụi!”
Thực ra tôi biết Hướng Chí Viễn cuống cuồng tìm tôi không chỉ vì chuyện giữa tôi và anh ta.
Hôm đó sau khi ba tôi rời khỏi nhà họ Hướng, tôi biết ba mẹ anh ta nhất định đã bị dằn mặt.
Nhưng đến giờ cũng không thấy nhà họ báo cảnh sát hay tới làm phiền tôi.
Là vì cả nhà họ đã bị cảnh cáo rồi.
Từ sau khi trưởng thôn biết ba tôi là ai thì cả thôn nhà họ Hướng lập tức rúng động, tin tức lan truyền nhanh như gió.