Anh cựa quậy mấy cái, chậm rì rì thò đầu ra, rồi vén chăn ngồi dậy. Đôi mắt anh đỏ hoe, khuôn mặt trắng trẻo ửng đỏ bừng, nóng đến mức có thể rán trứng được.
Không chỉ vì giận mà còn vì quá xấu hổ. Tim tôi đập thình thịch liên hồi, tôi hắng giọng, cố tỏ ra bình tĩnh: "Thành ý của tổng giám đốc Cố, tôi đã nhận rồi."
Cố Dữ Niên cụp mắt xuống: "Vậy thì sao nữa?"
Tôi lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ phòng, nhét vào cổ áo anh, cúi người ghé sát: "Vậy nên, dự án về anh, còn anh, thuộc về tôi."
Cố Dữ Niên nhìn chằm chằm tôi một hồi lâu, rồi bất ngờ nghiêng người tới, giữ chặt gáy tôi và hôn mạnh lên môi tôi.
Trong nụ hôn ấy chất chứa nỗi nhớ cháy bỏng và niềm hạnh phúc vỡ òa. Tôi nhắm mắt lại, cuối cùng sống mũi cay xè, không kìm được nước mắt trào ra.
Cố Dữ Niên cũng vậy.
Thế là chúng tôi trở lại khoảnh khắc mở đầu câu chuyện. Khi tôi tỉnh giấc trong vòng tay anh, ánh nắng ban mai xuyên qua khe hở của rèm cửa, khẽ khàng đậu trên gương mặt mà tôi ngày đêm khắc khoải nhớ mong, thời gian dường như ngừng trôi.
Nếu như đêm qua tôi vẫn còn cảm giác mơ hồ như đang trong một giấc mộng. Thì giờ đây, tôi đã hoàn toàn tỉnh táo và chắc chắn một điều, tôi thực sự đã có lại anh rồi.
Bất ngờ, anh khẽ mở mắt, ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
"Chào buổi sáng."
Giọng nói của người đàn ông buổi sớm mai khàn khàn và trầm ấm lạ thường. Chúng tôi bất chợt cùng nhau bật cười.
Sau bao nhiêu sóng gió, cuối cùng tôi và Cố Dữ Niên cũng đã quay về bên nhau.
Trước mặt mọi người, anh vẫn là một người quân tử khiêm nhường, nho nhã. Nhưng sau lưng, anh lại trở nên quấn quýt tôi hơn bao giờ hết.
Tôi vừa đối đầu với Trình Bội trên thương trường, vừa tranh thủ những lúc rảnh rỗi để hẹn hò.
Thư ký Triệu lặng lẽ quan sát vài ngày, cuối cùng không nhịn được mà cẩn thận dò hỏi. "Tổng giám đốc Trình, chuyện ở hội đồng quản trị, chúng ta có tiếp tục không ạ?"
Tôi nhíu mày khó hiểu: "Tại sao lại không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Anh ta thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt yên tâm hơn hẳn.
"Tôi thấy mấy nữ chính trong tiểu thuyết, dù trước đây có hận thù sâu đậm đến đâu, sau khi yêu đương rồi thì lòng cũng mềm yếu đi, quên hết những khổ sở đã từng trải qua."
Tôi khẽ giật khóe miệng, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Cuối cùng, tôi bất lực vỗ vai anh ta: "Thư ký Triệu, sau này bớt đọc mấy cái truyện mạng rẻ tiền đó đi."
Tình cảm giữa tôi và Cố Dữ Niên là một chuyện, còn ân oán với nhà họ Trình lại là một chuyện khác, hai việc này không hề liên quan đến nhau.
Hơn nữa, tôi nghĩ rằng nỗi hận mà Cố Dữ Niên kìm nén trong lòng suốt ba năm qua cũng chẳng kém gì tôi.
Chỉ là anh ấy tính tình ôn hòa, dễ bằng lòng. Tôi thì khác, tôi là một người phụ nữ xấu xa, thù dai nhớ lâu.
Thư ký Triệu là người được Lục phu nhân phái đến để giúp đỡ tôi, làm việc rất đáng tin cậy.
Đại hội cổ đông vào thứ Hai diễn ra đúng như kế hoạch. Số cổ đông phải có mặt là 49 người, nhưng thực tế chỉ có 27 người đến. Hơn nữa, phần lớn trong số đó đều là người của phe tôi.
Ba người nhà họ Trình, lúc bước vào còn đầy vẻ tự tin, cuối cùng cũng lộ rõ vẻ hoảng loạn. Bọn họ trừng mắt giận dữ chất vấn tôi: "Trình Thi Ân, có phải cô giở trò quỷ quái gì không?!"
Tôi bất lực nhún vai thở dài: "Chủ tịch Trình đừng có vu oan giá họa lung tung. Những người đó nhà họ có việc riêng nên không đến được, sao lại có thể đổ lỗi cho tôi?"
Trình Uyên hét lên the thé, giận dữ đến mất kiểm soát xông về phía tôi: "Chắc chắn là cô! Đồ tiện nhân vong ơn bội nghĩa!"
Bàn tay của cô ta còn chưa kịp giáng xuống, đã bị một bàn tay to lớn nắm chặt lấy. Tôi ngước mắt nhìn lên, có chút ngạc nhiên.
"Cố Dữ Niên? Sao anh lại đến đây?"
Cố Dữ Niên dùng sức hất mạnh tay Trình Uyên ra, lấy từ trong túi chiếc khăn tay lau lau, rồi ghét bỏ vứt vào thùng rác.
Vẻ mặt anh hơi giận dữ, đôi mắt trong veo ánh lên vẻ lạnh lùng: "Cô Trình tốt nhất nên ăn nói khách khí một chút. Đừng tưởng giờ là thiên kim tiểu thư nhà giàu mà kiêu căng hống hách, lát nữa sẽ chẳng ai muốn nhẫn nhịn cô đâu."
Trình Uyên ngây người. Trình Bội và Lưu Thục Lan cũng lo lắng nhíu mày.