Vậy mà tôi chỉ vừa đi rót ấm nước, quay trở lại phòng bệnh thì mẹ đã trút hơi thở cuối cùng.
Ban đầu tôi không nghĩ ngợi nhiều, chỉ cho rằng đó là số phận. Nhưng thời điểm người nhà họ Trình xuất hiện lại quá trùng hợp. Kết quả điều tra cho thấy, quả nhiên có uẩn khúc.
Năm đó, y tá ở bệnh viện đã bị mua chuộc, bí mật bỏ thêm thuốc lạ vào dịch truyền của mẹ tôi, gây ra cơn nhồi m.á.u cơ tim đột ngột dẫn đến tử vong.
Chính là Trình Bội đã sai người làm việc đó.
Ông ta vội vã đón tôi về Trình gia để làm vật thế thân cho Trình Diên, lại ghét bỏ mẹ tôi là gánh nặng, càng lo lắng tôi vì vướng bận mẹ mà không chịu khuất phục.
Thế là, dứt khoát một lần cho xong.
Khi biết chân tướng, tôi giận đến run cả người. Mạng người trong mắt kẻ như Trình Bội, thật sự chẳng khác nào cỏ rác, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Trình Thi Ân bây giờ không còn là kẻ ngốc dễ bị người ta lừa gạt, chèn ép như trước nữa.
Trình gia, cứ chờ đấy.
Không dụ dỗ được nam người mẫu, lại thêm chuyện nhỏ của thư ký Triệu, Cố Dữ Niên quả nhiên không nhịn được lâu đã chủ động xuất hiện.
Anh lấy danh nghĩa công việc hẹn tôi gặp mặt ở nhà hàng. Ba năm không gặp, dáng vẻ anh không đổi, vẫn ôn nhu như vậy.
Chúng tôi im lặng nhìn nhau hồi lâu, trong lòng có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng cuối cùng chẳng ai nhắc đến nửa câu chuyện cũ.
Rốt cuộc anh không nhịn được trước, giả vờ lật xem thực đơn, giọng điệu cứng nhắc: "Trình tổng, hôm nay hẹn cô ra đây là muốn thương thảo chuyện dự án bến cảng phía bắc thành phố."
Tôi chống cằm, thong thả nhìn hắn: "Ồ? Vậy con vịt nhỏ kia không chuyển lời của tôi cho anh sao?"
Động tác của Cố Dữ Niên khựng lại, vẫn cố gắng chống chế: "Thành ý của tôi rất lớn!"
Tôi giả bộ dáng vẻ chẳng mấy hứng thú: "Cậu ta quá non nớt, không phải kiểu tôi thích."
"Vậy... vậy Trình tổng thích..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi cắt ngang lời anh, cười rạng rỡ: "Tôi thấy Cố tổng vẫn phong độ ngời ngời, hay là anh đích thân ra trận, để tôi cảm nhận cho kỹ thành ý của anh?"
Cố Dữ Niên có lẽ không ngờ tôi lại trêu chọc thẳng thắn như vậy ở nơi công cộng, giật mình đến nỗi lỡ tay làm đổ ly nước, cuống cuồng thu dọn.
Thỉnh thoảng anh lại ngước mắt lên liếc trộm nhìn tôi, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.
Tôi chỉ nói đến vậy rồi dừng, không vội vàng "câu cá" nữa. Kết quả là ngày hôm sau, sau khi họp xong trở về văn phòng, tôi định vào phòng nghỉ thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Vừa mở cửa ra, tôi đã thấy Cố Dữ Niên mặc một bộ đồ cảnh sát thỏ gợi cảm, vẻ mặt cứng đờ nằm nghiêng trên giường, cố tình tạo dáng khêu gợi.
Tôi hoàn toàn ngây người, đám thuộc cấp phía sau vô tình chứng kiến toàn bộ cảnh tượng cũng kinh ngạc đến trợn tròn mắt, đồng loạt hít một hơi lạnh.
Ánh mắt của họ cứ láo liên giữa tôi và Cố Dữ Niên, đáy mắt lộ rõ vẻ hóng hớt.
Cố Dữ Niên vốn đã không thoải mái mân mê cái đuôi thỏ trắng mềm mại ở xương cụt, giờ thì không chỉ biểu cảm cứng đờ mà cả người cũng hóa đá luôn rồi.
"Trình Thi Ân!"
Anh vừa xấu hổ vừa giận dữ, nhanh chóng giật lấy cái chăn quấn chặt quanh người, đến một sợi tóc cũng không thèm ló ra.
Lúc này tôi mới hoàn hồn, vội đóng cửa phòng nghỉ, cố tỏ ra bình tĩnh vẫy tay đuổi đám người đang hưng phấn khó hiểu kia: "Chuyện phương án lát nữa bàn sau, mọi người ra ngoài trước đi."
Thật là một phen "muối mặt" để đời.
Tôi thật sự không ngờ một người mỏng da nhẹ dạ như Cố Dữ Niên lại có thể liều mình bày ra một "bất ngờ" lớn đến vậy cho tôi.
Lần này thì đúng là hết mặt mũi nhìn ai rồi.
Hình tượng ngự tỷ lạnh lùng cao ngạo mà tôi cố gắng gầy dựng bấy lâu nay, có lẽ sau hôm nay sẽ tan tành mây khói.
Tôi khẽ sờ chóp mũi, bước đến bên giường, kéo nhẹ chiếc chăn: "Thôi, không còn ai ở đây nữa đâu."