Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 543: Huyễn mộng



Sau khi gia nhập Ám bộ, Sở Lạc  đến bên ngoài Tú Anh cung, sau đó bắt đầu thi pháp sử dụng Huyễn Mộng Hương.

Khói trắng mờ mịt theo gió bay vào phòng của Lương Đình Duyệt, cảnh mộng mà Sở Lạc tạo ra cho nàng là một Nghiệp quốc đã bại trận.

Lúc ấy, nàng đã là hoàng hậu của Nghiệp quốc, nhưng cùng theo đó, nàng cũng trở thành tù binh sau thất bại.

Huyễn Mộng Hương mang đến cảm giác chân thực đến rợn người, trong mộng, Lương Đình Duyệt tận mắt chứng kiến cảnh mình thất thế, những người thân quen xưa đều thành tù nhân, phụ thân nàng từng vì nước cầm quân ra trận, bị địch nhân hận thấu xương, cả nhà họ Lương sáng sớm hôm sau sẽ bị xử trảm.

Trong ngục thất âm u ẩm ướt, nàng và Tạ Dữ Quy bị giam cùng một chỗ. Đến giờ Ngọ, khi lính canh buông lơi cảnh giác, tàn quân Nghiệp quốc đã đưa vào cho Tạ Dữ Quy một phong mật tín — tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ chờ giờ Tý đêm nay, sẽ phát động cứu giá, đưa Tạ Dữ Quy rời khỏi lao ngục, hiệu triệu binh mã, phản công thu lại sơn hà xã tắc.

Lương Đình Duyệt nhìn bức thư, trong lòng thắp lên chút hy vọng. Khi cứu Tạ Dữ Quy, họ cũng sẽ hộ tống nàng đến nơi an toàn.

Nhưng người nhà họ Lương, ngày mai sẽ bị xử trảm...

Buổi chiều, đám nữ tù binh trong cung bị lôi ra “ban thưởng quân công”, nỗi tuyệt vọng vây kín tâm trí nàng. Nàng biết rõ, sau khi bước qua cánh cửa ngục ấy, chờ đợi mình sẽ là nhục nhã cùng dày vò.

Song người dẫn nàng đi lại bất ngờ rẽ sang lối khác, dẫn vào một con hẻm tối đến mức ánh sáng không thể len qua. Trong hẻm đã có người chờ sẵn.

“Ta có thể giúp ngươi, nhưng ta muốn Tạ Dữ Quy.”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Mãi sau, Lương Đình Duyệt mới hiểu, cuộc chiến tưởng như giữa hai nước kia, thật ra từ đầu đã có một thế lực thứ ba đứng sau thao túng. Kẻ mà nàng gặp chính là người của thế lực đó, hắn đã sớm nắm rõ kế hoạch cứu giá đêm nay, nhưng hắn không muốn Tạ Dữ Quy rơi vào tay tàn quân Nghiệp quốc, mà muốn khống chế vị đế vương ấy để hiệu lệnh ba quân.

Chỉ cần Lương Đình Duyệt chịu phối hợp, lừa dẫn binh mã Nghiệp quốc rời khỏi vị trí ứng cứu, hắn sẽ bảo toàn tính mạng nàng, cứu cả nhà họ Lương.

Lương Đình Duyệt ngồi thật lâu trong hẻm tối, cuối cùng vẫn gật đầu.

Thần thức Sở Lạc vẫn còn trú trong thân xác nam tử đó, nghe thấy tiếng nàng đồng ý thì nhíu mày lại, song cũng không lấy làm bất ngờ.

Trên đường về ngục, Lương Đình Duyệt trông thấy những nữ tử bị tra tấn đến chết, thấy bách tính Nghiệp quốc bị bắt làm nô lệ, bị roi da xua đuổi làm khổ dịch dưới ánh mặt trời như thiêu như đốt.

Mặt nàng, suốt cả đường, vẫn lạnh lẽo như tro tàn.

Đêm đó.

Kế hoạch cứu giá thành công, Lương Đình Duyệt cũng thực hiện đúng cam kết, đưa tin giả đánh lừa binh lính Nghiệp quốc khiến họ lỡ thời cơ cứu giá.

Nhà họ Lương cũng được cứu ra.

Khi giấc mộng đi đến đoạn kết, Sở Lạc chậm rãi bước về phía vị đế vương bị địch bắt giữ.

Người kia xoay người lại — nhưng không phải Tạ Dữ Quy.

Lương Đình Duyệt sớm đã hoán đổi y phục với Tạ Dữ Quy, cải trang làm hắn.

Nàng đồng ý giao kèo là để cứu lấy người thân, nhưng khi đứng giữa ranh giới phản bội Tạ Dữ Quy, nàng không vượt qua được cửa ải lòng mình.

Phụ thân nàng đã từng nói, Nghiệp quốc may mắn vì có một minh quân, thấy dân chúng yên ổn no ấm là biết.

Nếu giữa loạn thế còn có một nơi có thể khiến dân an cư lạc nghiệp, thì bất kể thế gian có sụp đổ đến mức nào, chỉ cần nơi đó còn tồn tại, thì con người vẫn sẽ có hy vọng.

Đó là nơi mà Tạ Dữ Quy dùng cả mạng sống để bảo vệ, và cũng là thứ mà nhà họ Lương đời đời gìn giữ.

Lương Đình Duyệt nhìn người áo đen trước mặt, khẽ cười thê lương, rút d.a.o găm giấu trong tay áo, đ.â.m sâu vào tim mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

...

Ánh đèn trong phòng được thắp lên, vang lên tiếng trò chuyện khẽ khàng.

“Tiểu thư, gặp ác mộng sao... để nô tỳ đốt chút hương an thần.”

“Không cần... không cần đâu...” Giọng Lương Đình Duyệt vẫn còn run rẩy, sau khi im lặng rất lâu mới nói: “Ta ra cửa sổ ngồi một lát, các ngươi cứ nghỉ ngơi đi.”

Sở Lạc ngồi trên tường cung, ánh mắt dõi về phía căn phòng còn sáng đèn kia, khóe môi khẽ cong.

“Sao rồi?” Giọng Hồng trưởng lão vang lên bên cạnh.

“Nàng ấy qua ải rồi.” Sở Lạc đáp, rồi lại nhìn về phía phòng của Doãn Thư Niên, “Tiếp theo, xem nàng ấy chọn thế nào.”

Giống như trước, lại thi pháp, nhưng lần này Huyễn Mộng Hương trong tay Sở Lạc đã cháy cạn, vẫn không thể tiến vào mộng cảnh của nàng ta.

“Lại làm sao thế?” Hồng trưởng lão lại hỏi.

“Không thể nhập mộng.” Sở Lạc lắc đầu, “Nàng ấy chưa từng hé lộ lòng mình với ta.”

“Người như nàng ta tâm tư quá nhiều, hừ,” Hồng trưởng lão hừ lạnh, “Ta thấy nên đuổi khỏi cung là vừa!”

“Ngài có phần mang tư tâm rồi,” Sở Lạc vừa nói, vừa bắt đầu đốt que Huyễn Mộng Hương thứ ba, tiến vào mộng cảnh của Hứa Niệm, “Trên người Doãn Thư Niên có nhiều điểm khả nghi, ta vẫn phải lưu tâm đến nàng ấy.”

Dứt lời, thần thức đã tiến nhập mộng cảnh.

Thân phận Hứa Niệm khác với Lương Đình Duyệt, nên mộng cảnh của nàng cũng hoàn toàn khác biệt.

Liên quân bốn nước đồng loạt công phá cổng thành, chỉ còn một bước là xông vào nội điện nơi hoàng đế và hoàng hậu đang trú ẩn.

“Theo tốc độ này, địch quân sẽ xông vào trong hai khắc nữa. Truyền tin cầu cứu Lăng Vân Tông, sợ rằng tiên nhân không tới kịp, nhưng phụ thân ta đang ở trong kinh, nhờ người đến hộ giá chắc còn kịp.”

“Thưa nương nương, Quốc trượng không ở trong kinh thành ạ!”

“Gì?” Hứa Niệm thoáng ngẩn người, lại hỏi: “Trong cung có đường ngầm nào dẫn ra ngoài không?”

“Không có... thưa nương nương.”

“Vậy thì đào ngay! Ngươi, ngươi và ngươi nữa, đừng ngây ra đấy, lập tức đào đường!” Hứa Niệm nói xong, liền tháo ngọc bội mang theo bên người, đưa cho Tạ Dữ Quy: “Khi gặp nguy hiểm thì đập nát miếng ngọc này, nó sẽ tạo ra ảo ảnh che mắt quân địch, mau chóng chạy đến nơi an toàn. Chỉ cần cố gắng chống đỡ đến khi tiên nhân tới là được.”

“Vậy còn nàng?” Tạ Dữ Quy hỏi.

“Ta đi câu giờ cho chàng.”

Hứa Niệm nói xong liền lấy bản đồ hoàng cung, điểm binh bố trận, an bài rõ ràng mọi sự.

“Muốn bắt giặc thì phải bắt vua trước, nếu có thể bắt được thủ lĩnh quân địch, chúng ta sẽ có thêm vốn để đàm phán.”

Hứa Niệm cau mày suy nghĩ, lát sau đập bàn hạ quyết.

“Chọn hai mươi tinh binh theo ta mai phục ở nơi này, bắt sống thái tử Hiệp quốc, buộc chúng phải lui binh!”

Hứa Niệm hành động nhanh chóng, võ nghệ không tệ, nhưng hai mươi người đều hi sinh, nàng cũng chỉ còn thoi thóp mới miễn cưỡng bắt được thái tử Hiệp quốc.

Thế nhưng đúng lúc ấy, tin dữ truyền đến — quân địch cũng đã bắt giữ được Tạ Dữ Quy...


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com