Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 542: Đợi người.



Ngoại thành kinh đô có Lăng Vân quán, nơi đây có nhiều tu sĩ trấn thủ hơn những nơi khác, một phần là để bảo vệ Thiên tử của Nghiệp quốc, vì thế nhân số đông đảo. Vừa nhận được tin, họ lập tức hành động.

 

Rất nhanh sau đó, tin tức đã truyền tới.

 

"Doãn Thư Niên không hề trở về phủ Tể tướng."

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

 

Nghe thấy thế, Hồng trưởng lão cũng nghi hoặc.

 

"Không về phủ Tể tướng? Vậy chẳng phải còn ở trong cung sao?"

 

Sở Lạc lắc đầu: "Nếu nàng ta vẫn ở trong cung, sư huynh ta sẽ cảm ứng được rồi báo cho ta biết, hẳn là không còn trong cung nữa."

 

"Vị sư huynh kia của ngươi là ai thế? Ta ở Lăng Vân tông bao nhiêu năm cũng chưa từng thấy qua."

 

Hồng trưởng lão vốn không biết chuyện xảy ra năm trăm năm trước, tất nhiên chưa từng gặp Kỳ Thanh Vũ. Lần đầu gặp mặt, tuy trong lòng ông có nhiều nghi ngờ, nhưng vì nể mặt Sở Lạc nên cũng không truy hỏi nhiều.

 

"Vậy cũng bình thường thôi, huynh ấy nhập tông còn sớm hơn cả ngài."

 

"Ồ, còn vào tông trước cả ta…" Hồng trưởng lão lại càng kinh ngạc.

 

Sở Lạc lúc này đã đứng dậy: "Ta phải đi hỏi người thân cận bên cạnh nàng ta. Doãn Thư Niên về sau sẽ luôn ở bên cạnh Hoàng đế, nếu trong lòng có gì khác lạ, thì không thể lưu lại trong cung được. Hồng trưởng lão, chi bằng người ở lại đây đợi đến khi mọi chuyện rõ ràng đã."

 

Mưa đã ngớt. Sở Lạc đi tới Tú Anh cung, nơi ba vị tú nữ hiện tại đang cùng sống, toàn cung đã trở nên căng thẳng.

 

Từ trong điện vội vã chạy ra một mụ mụ, hành lễ thật cung kính: "Đã lâu không gặp Sở tiên sư, người là tới tìm tiểu thư nhà chúng ta sao?"

 

Nói ra thì cũng khéo, vị tú nữ được chọn tên Lương Đình Duyệt này chính là tiểu thư quan gia được Sở Lạc cứu hôm trước trên đường. Nàng xuất thân tướng môn, phụ thân làm quan thanh liêm, mưu lược hơn người, từng được Tạ Dữ Quy nhiều lần khen ngợi.

 

Sở Lạc nhìn người mụ mụ từng dúi cho mình thỏi vàng kia, mỉm cười nhẹ, hạ giọng nói: "Ngươi hẳn đoán được ta tới vì chuyện gì rồi. Tiểu thư nhà họ Doãn ấy, lúc nào thì ra khỏi cung? Nàng ta đã đi đâu? Phủ Tể tướng e là sẽ không nói thật, ta vẫn nên hỏi người ngoài cho yên tâm."

 

Nghe xong, nét mặt mụ mụ liền khựng lại.

 

Tuy rằng là cạnh tranh, nhưng họ cũng không muốn đắc tội với phủ Tể tướng. Nhưng Sở tiên sư đang đứng trước mặt, lần trước may mắn gặp trên đường, thái độ còn hơi hời hợt, e là đã khiến vị tiên sư này ghi nhớ trong lòng. Nếu bây giờ không bù đắp...

 

Cuối cùng, mụ mụ cắn răng, cũng hạ giọng nói: "Vị Doãn tiểu thư  đó rời cung khi trời mưa, cũng chẳng nói đi đâu, nhưng ta thấy nha hoàn bà tử bên nàng ta đều cố sức ngăn cản, thậm chí chắn cả cửa phòng, nhưng vẫn không ngăn được, cuối cùng phải chia nhau, một nhóm len lén đưa nàng ra khỏi cung, một nhóm ở lại cố che giấu chuyện này."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bà ta dừng một lát, lại bổ sung: "Đúng rồi, sau khi nàng ấy đi không bao lâu, người của trưởng lão Lăng Vân Tông cũng đến mời nàng ấy."

 

Nghe vậy, Sở Lạc  nghi hoặc: "Trước đó nàng ấy không nhận được tín thư kỳ lạ nào, hoặc có người khả nghi đến Tú Anh cung sao? Chỉ thấy trời mưa là tự ý rời cung?"

 

"Chuyện thư từ bọn ta không xem được, nhưng gần đây trong Tú Anh cung cũng không thấy ai khả nghi đến."

 

Từ mụ mụ đó biết được chút tình hình, Sở Lạc lại đi hỏi những người thân cận bên cạnh Doãn Thư Niên, song lời đáp đều y hệt nhau: nói là Tể tướng bị bệnh, Doãn Thư Niên vì lo lắng cho cha nên vội vã hồi phủ.

 

Tới khi trời tối hơn, tin từ Lăng Vân quán truyền đến — đã tìm thấy Doãn Thư Niên. Xe ngựa của nàng ở ngoại thành, nàng vẫn luôn ngồi trong xe như đang đợi ai đó. Tiếc là cả ngày ngồi chờ, không ai xuất hiện, cuối cùng nàng đành quay về cung.

 

Sáng sớm hôm sau, Sở Lạc đơn độc triệu kiến Doãn Thư Niên.

 

Chỉ là vị đại tiểu thư này  đã khôi phục dáng vẻ tám phương chu toàn như trước kia, ứng đối trôi chảy, trả lời đâu ra đấy, rất khó bắt lỗi.

 

Sau đó, Sở Lạc lần lượt gặp Lương Đình Duyệt và Hứa Niệm, đối với cả ba người đều có thêm phần hiểu biết.

 

Doãn Thư Niên có thủ đoạn, có trí tuệ, sự thông minh của nàng nổi bật ngay cả khi đặt cạnh hai người vốn đã rất ưu tú. Nhưng chính vì thế, trò chuyện với nàng khiến Sở Lạc cảm thấy rất mệt mỏi, nói chuyện hồi lâu mà vẫn không nắm được nàng nghĩ gì.

 

Lương Đình Duyệt từ nhỏ đã được phụ thân ảnh hưởng sâu sắc, một lòng trung thành với Nghiệp quốc, đối với Hoàng đế cũng thế. Sở Lạc hỏi nàng vì sao muốn nhập cung, nàng đáp thẳng thắn: muốn bầu bạn bên quân vương, chia sẻ lo toan, nhà họ Lương sinh vì Nghiệp quốc, c.h.ế.t cũng vì Nghiệp quốc.

 

Người còn lại, Hứa Niệm, xuất thân dân dã, lại càng khiến người khác thấy thú vị.

 

Nàng nói mình theo gia đình ngao du khắp nơi từ nhỏ, từng tận mắt thấy thời kỳ tồi tệ nhất của Nghiệp quốc. Lúc quay về thì thấy quốc gia đang dần chuyển biến tốt đẹp, mà người vực dậy cả giang sơn chính là Tạ Dữ Quy. Nàng muốn tiếp cận người này, nên mới tham gia tuyển tú.

 

Chẳng ngờ đề thi lại đơn giản đến thế, cứ thế mà vượt qua từng vòng. Giờ đây không chỉ là gặp mặt, mà cả đời nàng đều phải lưu lại trong cung. Nhưng nàng cũng không lấy đó làm tiếc nuối,  được ở bên một quân vương tài đức như vậy, nàng tin mình sẽ học được rất nhiều điều từ Tạ Dữ Quy.

Sở Lạc trầm mặc một lúc. Việc tuyển phi còn khó  hơn so với khoa cử.

"Nếu không thì ngươi đợi thêm một thời gian, năm sau thi khoa cử, như vậy cũng có thể ở bên cạnh Hoàng đế." Sở Lạc nói thẳng.

Hứa Niệm nghe xong, nét mặt lộ vẻ khó xử: "Nhưng nhà ta tuy là người Nghiệp quốc, lúc tiền triều sụp đổ, tân triều lập quốc, trong lúc tái lập hộ tịch ta đang du ngoạn ở Quyết quốc, cho nên chưa làm được hộ tịch. Muốn thi khoa cử, cần phải có hộ tịch của Nghiệp quốc..."

"Bây giờ làm hộ tịch Nghiệp quốc quả thật hơi khó." Sở Lạc gật đầu: "Ngươi cứ về nghỉ trước đã, ta xem xem dạo này có cách nào không."

Đêm ấy, khi khắp nơi đã yên giấc, Sở Lạc từ chỗ Hồng trưởng lão nhận được ba que Huyễn Mộng hương, rồi lặng lẽ đi về hướng Tú Anh cung.

Hồng trưởng lão len lén theo phía sau, nhỏ giọng nhắc: "Tiểu Sở, tiểu Sở! Ngươi còn chưa phải là người của Ám bộ, không thể dùng Huyễn Mộng hương đâu!"

Giờ phút này ông mới thấy lo lắng, nhưng lúc giao Huyễn Mộng hương cho Sở Lạc, trong đầu ông chỉ nghĩ mãi một chuyện: “Xem như là nể mặt mạch Thiên tự đi vậy…”

"Vậy mà còn có quy định này sao? Trước đây Hạ sư huynh  của ta chưa từng nói đến." Sở Lạc khẽ nói, "Thế này đi, để ta tạo mộng, còn Hồng trưởng lão ngài nhập mộng, vậy chẳng phải coi như ngài đang dùng rồi sao?"

"Không được không được!" Hồng trưởng lão vội vàng xua tay: "Các nàng ấy chưa từng thổ lộ tâm tư với ta, ta không thể tiến vào mộng cảnh của họ được. Trừ phi dùng bí pháp mạnh mẽ để nhập mộng, nhưng thứ ấy sẽ gây tổn hại cho thân thể người bị mộng hóa. Mà các nàng ấy đâu phải phạm nhân."

"Ta có thể..." Sở Lạc đột nhiên dừng bước, đồng thời rút ngọc bài ra truyền tin cho Hạ Tinh Châu, vừa đi vừa nói: "Đừng lo, để ta gia nhập Ám bộ một cái, vậy là có thể dùng rồi."

"Gia nhập Ám bộ phải điều tra ba đời tổ tiên đó..." Hồng trưởng lão vừa cất lời đã bỗng dưng khựng lại.

Ba đời tổ tiên nhà Sở Lạc ấy à... hình như cũng chẳng cần tra.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com