Hai bên giằng co, còn kẻ đang khống chế Tạ Dữ Quy, Sở Lạc cđã dụng chút tâm tư tạo hình.
“Thả thái tử ra! Bằng không, Tạ Dữ Quy cũng đừng mong giữ được!”
Toàn thân mệt mỏi, Hứa Niệm mở to mắt: “Cha, cha đang nói gì vậy!”
Người đang dùng Tạ Dữ Quy làm con tin, chính là phụ thân của Hứa Niệm.
“Niệm Niệm, nghe lời, Nghiệp quốc không giữ nổi nữa rồi, nhưng cha vẫn có thể bảo vệ con! Mau thả thái tử ra, cả nhà chúng ta rời khỏi chốn binh đao loạn lạc này, quay về cuộc sống tự do của mình, chẳng lẽ con thật sự muốn bị vây khốn trong cung điện cả đời sao?”
“Không, ông không phải cha ta,” vành mắt Hứa Niệm đỏ lên, không ngừng lắc đầu, “Cha sẽ không bao giờ nói ra lời hi sinh người khác để bảo toàn bản thân mình! Ông là kẻ giả mạo!”
“Niệm Niệm! Lúc ấy khác, bây giờ khác, Nghiệp quốc hiện tại đã chọc giận chư quốc, là thiên ý muốn diệt nó, chúng ta chỉ là thuận theo thế cuộc mà thôi. Cha đã đàm phán xong với bọn họ, họ sẽ không làm khó dân chúng Nghiệp quốc, đừng vì một mình Tạ Dữ Quy mà khiến thêm nhiều người vô tội phải c.h.ế.t nữa!”
“Không làm khó dân chúng Nghiệp quốc…” Hứa Niệm ngây ngốc nhìn ông.
“Chiến tranh chẳng qua là hoàng tộc cũ diệt vong, hoàng tộc mới nổi lên. Trong cục diện tranh đoạt như thế, chỉ có bách tính vô tội chịu khổ! Kết thúc chiến sự sớm, đất đai Nghiệp quốc sẽ ít người c.h.ế.t hơn. Lấy mạng một người, đổi lấy sinh mệnh của ngàn vạn người, chẳng phải là tốt nhất sao?”
Lời vừa dứt, không gian lặng ngắt như tờ, Hứa Niệm lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt.
“Ông không phải là cha tôi.”
“Một mạng đổi ngàn vạn mạng? Vì sao bên cạnh Tạ Dữ Quy lại có nhiều người đi theo như vậy? Bởi vì hắn có thể mang đến cho dân chúng một cuộc sống không bị bóc lột!”
“Sự thỏa hiệp hôm nay, có thể bảo toàn mạng sống cho dân, nhưng sẽ đổi lại bằng những ngày dài tăm tối không thấy ánh sáng.”
“Tu chân giới đã đợi bao nhiêu năm mới có được một Nghiệp quốc như ngày nay. Nếu để nó sụp đổ, ta không biết sẽ phải đợi thêm bao nhiêu năm nữa mới có được một Nghiệp quốc thứ hai.”
“Ta sẽ trao đổi con tin. Ta phải bảo vệ hắn.”
Khi hai bên trao đổi con tin, đối phương đột nhiên nuốt lời, nhưng Hứa Niệm sớm đã phòng bị. Trong lúc giằng co, biết rõ mình sẽ bị thương, nhưng nàng vẫn dấn thân về phía thanh kiếm sắc lạnh, chỉ để bảo vệ được Tạ Dữ Quy và một lần nữa bắt sống thái tử Hiệp quốc.
“Tránh đường! Bằng không ta g.i.ế.c hắn!” Hứa Niệm kề d.a.o vào cổ thái tử Hiệp Quốc, khàn giọng hét lên, dốc hết sức tàn.
Nàng cứ thế lui dần về phía cổng cung, vừa đi vừa cảnh giác quan sát bốn phía. Khi ra đến ngoài, nàng biết rõ thân thể bị trọng thương của mình chỉ còn chống đỡ được chưa tới một khắc đồng hồ.
“Ta không trốn được nữa rồi,” giọng nàng bình thản vô cùng, đoạn lại nói tiếp: “Đừng quên dân chúng Nghiệp quốc vẫn còn đang khổ sở. Nhất định phải quay về, nếu không người sẽ phụ lòng hi sinh của ta.”
Tạ Dữ Quy hé miệng, còn muốn nói thêm, Hứa Niệm đã hít sâu một hơi.
“Chạy đi!”
Lời vừa dứt, Tạ Dữ Quy bóp nát ngọc bội như nàng căn dặn, chạy về hướng Lăng Vân Quán.
Cùng lúc ấy, Hứa Niệm cũng vung dao, cứa đứt cổ thái tử Hiệp Quốc. Trên tường cung, vạn tiễn cùng bắn, xuyên qua thân thể, nàng cùng hắn ngã gục trong vũng máu.
…
“Gì thế kia?” giọng Hồng trưởng lão vang lên.
“Nàng ấy cũng vượt qua rồi.” Sở Lạc đáp.
“Vậy thì tốt quá!”
“Là chuyện tốt, nhưng vẫn chưa thể phân định được ai sẽ là hoàng hậu.” Sở Lạc thu dọn tàn tro tàn hương, lại bắt đầu rầu rĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Song, ác mộng kết thúc, Hứa Niệm lại không giống Lương Đình Duyệt bị giật mình tỉnh dậy, ngược lại còn ngủ rất ngon.
“Nhưng mà hai người này, ta đều rất thích.” Sở Lạc khẽ cong khóe môi, rồi đứng dậy nói: “Việc khảo nghiệm của ta đến đây là xong rồi, Hồng trưởng lão, chúng ta đi thôi.”
Sáng hôm sau, Hứa Niệm tỉnh dậy vội vã xin xuất cung, nàng phải đi hỏi cho rõ ràng, sao trong mộng cha nàng lại phản quốc được chứ!
Vì đi quá gấp, lúc rẽ khúc cua thì đ.â.m sầm vào một người. Nàng đứng vững, nhưng đối phương thì không, ngã lăn ra đất, ngay cả hộp bánh đoàn viên cũng văng tứ tán.
“Ái dà—”
“Xin lỗi xin lỗi, có bị thương không, để ta xem.” Hứa Niệm vội vàng đỡ người kia dậy, nhưng khi nhìn thấy mặt đối phương, lại đột ngột ngây ra: “Hoàng... hoàng thượng?”
…
Đến tận trưa, Sở Lạc mới ăn được bánh đoàn viên, vừa ăn vừa nghe Tạ Dữ Quy lải nhải.
“Bình thường ta cũng không bỏ luyện công mà, sao sáng nay ngã một cái mà đến giờ vẫn ê ẩm cả người…”
“Ngươi đâu phải xui đến mức thế, sao còn ngã được nữa?”
“Bị đụng đó.”
“Đụng bởi lừa à? Ngã một cái đau đến tận giờ, ta thấy thân thể ngươi so với phàm nhân còn khoẻ hơn nhiều đấy.” Sở Lạc lẩm bẩm.
“Không phải lừa,” Tạ Dữ Quy nghĩ nghĩ, lại chậm rãi nói: “Nhưng cũng gần giống lừa... May mà ta ngày thường có luyện tập, bằng không chắc bay luôn rồi.”
“Ta thấy bình thường ngươi nên mang thêm vài thị vệ.”
Nói xong, Sở Lạc bắt đầu kể lại chuyện dùng Ảo Mộng Hương đêm qua.
Lương Đình Duyệt và Hứa Niệm đều rất ổn, còn ai cuối cùng được phong hoàng hậu, việc ấy để Tạ Dữ Quy tự quyết. Còn tiểu thư thừa tướng Doãn Thư Niên, nàng ta xem như vắng mặt trong cả hai lần khảo nghiệm. Sở Lạc nghĩ, muốn hiểu rõ nàng ấy, e là phải... đợi thêm.
Đợi đến một ngày mưa.
Ngày ấy đến không muộn, mà còn là một cơn mưa rất lớn.
Trên tầng mây, sấm sét vang dội như có mãnh thú gầm thét sau lớp mây.
Dưới mưa to, đường phố nhanh chóng ngập nước, nhưng trong tiết trời khắc nghiệt như thế vẫn có một cỗ xe ngựa rời cung.
Chính là xe của Doãn Thư Niên. Vừa rời khỏi hoàng thành, Sở Lạc đã bám theo phía sau.
Xe đi thẳng đến vùng ngoại ô kinh thành, dừng lại đúng nơi lần trước từng đợi.
Doãn Thư Niên bước xuống xe, thị nữ che ô cho nàng, cả hai cứ thế lặng lẽ chờ đợi.
Không biết bao lâu sau, khi cả hai đã bị nhiễm lạnh, từ nơi mù mịt sương mưa xa xa, mới có một bóng nam nhân dần hiện ra.
Sở Lạc nheo mắt nhìn về phía hắn, rõ ràng trước đó không hề cảm nhận được khí tức gì, người kia giống như đột ngột xuất hiện giữa trời đất.
Không phải người.
Nhưng khi nam nhân kia tiến lại gần, Sở Lạc lại cảm nhận được khí tức rõ ràng của nhân tộc.
Lạ thật…
Người kia càng lúc càng gần. Dung mạo tuấn tú, dáng người mảnh khảnh, trông có vẻ yếu ớt, nhưng từng bước đi đều vững chãi hữu lực. Trên lưng hắn là một gùi đầy dược thảo, dù có che ô nhưng mưa vẫn hắt ướt cả người.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha. Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Mấy sợi tóc trước trán bị gió thổi tung bị mưa làm ướt sũng, trông càng thêm phần cuốn hút.