Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 541: Vắng Mặt



Việc huấn luyện và chọn lựa tú nữ kéo dài suốt một tháng, từ ba trăm người sàng lọc ra năm mươi người làm ứng viên cho hậu vị, về sau còn trải qua những vòng tuyển chọn nghiêm ngặt không kém gì khoa cử.

Suốt thời gian ấy, các nội quan đều bận đến mức đầu tắt mặt tối, cuối cùng chỉ có ba người được chọn, hoàng hậu  Nghiệp quốc sẽ được quyết định trong số ba người này.

Trong ba người, hai người có xuất thân trong triều, từ nhỏ đã được bồi dưỡng chuyên môn nhiều năm. Người còn lại là một nữ tử dân gian, là con của một tán tu và một phàm nhân, không có tư chất tu hành, nhưng từ nhỏ đã theo cha mẹ chu du bốn phương, kiến thức và trải nghiệm cũng chẳng hề kém cạnh hai người kia.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Lần này để định ra người kế vị hậu vị, Lăng Vân tông còn đặc biệt phái một vị trưởng lão đến hỗ trợ.

Theo quy trình ban đầu, sau khi trưởng lão Lăng Vân tông lần lượt triệu kiến ba người thì sẽ đến lượt Sở Lạc triệu kiến.

Rõ ràng thời gian còn chưa tới, vậy mà Sở Lạc đã bắt đầu phiền não chuyện ra đề khảo nghiệm.

"Chọn đệ tử mới của Lăng Vân tông thì chỉ cần xem tư chất và tâm tính là được, nhưng chọn hoàng hậu thì ta chưa từng đụng tới bao giờ."

Sở Lạc cuộn người trong ghế, một tay tung hứng linh quả.

"Hơn nữa còn không thể bàn với Lý sư huynh , tình hình quốc gia của Đại Tĩnh với nơi này khác nhau, hoàng hậu Đại Tĩnh là tu sĩ, còn kiêm luôn nửa chức hộ vệ nữa..."

"Sư huynh, huynh có biết không… mà chắc huynh cũng không biết đâu." Sở Lạc thở dài một hơi.

【Lải nhải nửa ngày rồi mà sư huynh ngươi vẫn chưa đánh ngươi, đúng là tính tình tốt thật.】

Nghe lời Hoa Hoa nói, Sở Lạc liền quay sang nhìn Kỳ Thanh Vũ đang yên lặng lật sách bên cạnh.

"Sư huynh, huynh đang đọc gì thế?" Sở Lạc bước tới, nhìn vào quyển sách trong tay hắn, "Sử ký ghi chép về Hoàng đế Tuyên Vũ… chẳng phải chính là sư tổ chúng ta sao?"

Kỳ Thanh Vũ khẽ gật đầu.

"Sư tổ cũng xuất thân từ thế tục, thuở nhỏ từng chịu nhiều áp bức, về sau trở thành đế vương, tận tâm tận lực vì quốc gia, nhưng cả đời lại chưa từng cưới vợ."

"Đúng thật, kỳ lạ ghê."

Nghe vậy, Kỳ Thanh Vũ khẽ mỉm cười: "Sư tổ dùng võ trị quốc, thủ đoạn sấm sét, bình định thiên hạ, nên căn bản không cần hoàng hậu, thiên hạ đều kính sợ ông, không ai dám vi phạm pháp chế ông đặt ra, cũng không ai dám lắm lời về hành vi của ông. Nhưng hoàng đế  Nghiệp quốc thì lại khác."

"Nhân minh hiền đức, lòng kính trọng của bách tính lớn hơn nỗi sợ hãi. Tuyển ra một quốc mẫu xứng đáng có lợi rất nhiều."

"Thì ra sư huynh cũng đang nghĩ tới chuyện này," Sở Lạc nghiêm túc nói, "Vậy huynh đã nghĩ ra người nào chưa?"

"Sư tổ từng nói, trong mỗi người đều có thiện lẫn ác, rất nhiều việc không thể nhìn bề ngoài mà đoán được, phải xem hành động cuối cùng ra sao. Người thông minh cũng có thể làm chuyện ngu xuẩn, người lương thiện cũng có thể làm tổn thương người khác."

"Vì thế, không cầu có công, chỉ cầu không lỗi. Người cuối cùng lên được ngôi quốc mẫu, sau này ắt sẽ gặp vô số cám dỗ , danh lợi. So với những thứ ấy, lòng trung thành đối với Nghiệp quốc có bao nhiêu phần trọng yếu, có lẽ đây mới là điều đáng để cân nhắc. Dù sao, vị trí đó ảnh hưởng đến tính mạng của quá nhiều người."

"Lòng trung thành với Nghiệp quốc..." Sở Lạc bừng tỉnh, "Quả thật là vậy. Nhưng điều này hình như đâu thể chỉ qua một vài lần tiếp xúc mà nhìn ra được."

Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên một tiếng sấm trầm.

"Trời mưa rồi?"

Sở Lạc đẩy cửa sổ ra, lặng lẽ ngắm nhìn bên ngoài.

"Ma giới cũng hay mưa, nhưng mưa bên đó không bao giờ trong lành được thế này."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cơn mưa kéo dài từ ban ngày đến tận đêm tối, Sở Lạc ngồi trên bậc thềm nhìn thật lâu, bỗng thấy Kỳ Thanh Vũ dừng tu luyện, bước ra ngoài.

"Sư huynh, huynh cũng ra xem mưa à?"

Kỳ Thanh Vũ lắc đầu, ánh mắt ra hiệu cho nàng nhìn lên một góc trời,  nàng trông thấy một thân ảnh đang ngự kiếm rời khỏi hoàng cung.

"Hình như là Hồng trưởng lão do tông môn phái tới? Sao lại đi vội vậy?" Sở Lạc suy nghĩ chốc lát, rồi  phi thân đuổi theo bóng người đó, còn dặn với lại, "Sư huynh, muội đi xem thử!"

Tiến lại gần, nàng thấy rõ Hồng trưởng lão hành động gấp gáp, có vẻ còn mang theo tức giận.

"Hồng trưởng lão, người định đi đâu vậy—"

Sở Lạc cất tiếng gọi.

Nghe vậy, Hồng trưởng lão nhận ra là Sở Lạc, song ông vẫn không quay đầu, chỉ lớn tiếng đáp: "Chuyện ở đây ta mặc kệ! Hôm nay ta về tông môn, chờ người khác tới thay ca đi!"

"Chuyện gì khiến người giận đến thế? Hôm nay không phải là ngày triệu kiến ba vị tú nữ sao, có ai đắc tội với người à?" Sở Lạc hỏi, rồi nói thêm, "Người dừng lại nói rõ với con đi, sắp bay ra khỏi hoàng cung rồi đấy—"

Quả nhiên, nghe đến đó, Hồng trưởng lão đành dừng bước, xoay người lại, mặt vẫn hầm hầm.

"Còn tức hơn cả bị cãi lời!"

Cuối cùng, nể mặt Sở Lạc, Hồng trưởng lão quay về chỗ ở, kể lại sự việc hôm nay.

"Ba người được chọn, ta  định triệu kiến từ sáng sớm, từng người từng người một. Tú nữ họ Hứa và họ Lương đều đến cả rồi, chỉ còn tú nữ họ Doãn. Gửi người đến gọi, bên kia nói nàng ấy còn đang chuẩn bị, ta nghĩ đợi nửa khắc cũng được."

"Nhưng ta không chỉ đợi nửa khắc, mà là đợi trọn sáu canh giờ! Gửi người gọi mãi, vẫn nói đang chuẩn bị. Ta sốt ruột quá, tự mình đến thì mới phát hiện người đã không còn trong cung — đã về phủ từ lâu rồi!"

Nói đến đây, Hồng trưởng lão đập bàn đánh "rầm".

"Ngươi nói xem, đám con cái quan lại quyền quý  được dạy dỗ kiểu gì? Có coi trọng Lăng Vân tông chúng ta không? Đến hoàng đế của họ còn hàng tháng vào Lăng Vân quán nghe giảng, bọn họ thì hay lắm, thất hẹn là thất hẹn, còn để ta đợi như kẻ ngốc. Ở trong tông môn, ta chưa từng bị khinh như vậy!"

Sở Lạc nghe mà há miệng không nói nên lời: "Tú nữ họ Doãn đó hình như là con gái tể tướng, trưởng lão trước đó còn khen nàng ấy nhất mà..."

"Ta mù mắt rồi!" Hồng trưởng lão càng nghĩ càng giận.

"Nàng ta ở kinh thành, cách hoàng cung không xa, vậy thì đợi nàng về rồi hỏi cũng không muộn mà." Sở Lạc thong thả nói.

Hồng trưởng lão vẫn bực bội không thôi.

"Ngươi chưa nghe đám cung nữ nói gì đâu! Có kẻ còn bảo: 'Bỏ lỡ buổi khảo nghiệm của trưởng lão không sao, nhưng không thể bỏ lỡ bài khảo của tiểu Sở  vì đó là người được hoàng đế đặc biệt tin tưởng, sẽ đích thân đến đón!' Ngươi nghe xem, nói thế có khác gì xem thường ta?"

Sở Lạc lại há miệng.

"Dù nàng ấy có được chọn làm hoàng hậu hay không, sau này cũng phải ở lại trong cung, vậy thì người hầu bên cạnh nàng ta cần phải thay đổi hết," Sở Lạc nói, "Tú nữ họ Lương kia cũng nên thay người."

Hồng trưởng lão đang nổi cơn giận, nghe đến đó liền quay sang nhìn chằm chằm.

"Con bé họ Lương đó làm gì chọc giận ngươi?"

"Không có," Sở Lạc lắc đầu, "Chỉ là cảm thấy người hầu quanh nàng ta quá khôn lỏi, chuyện gì cũng lo trước tính sau. Nhưng tình hình của Doãn tú nữ nghe có vẻ lạ lắm, vẫn nên truyền tin về Lăng Vân quán, cho người qua xem thử đi."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com