Trình Mặc Phỉ loay hoay trong túi mà không tìm thấy khăn giấy, đành phải vỗ nhẹ lên lưng Thẩm Ngung, chờ cậu bình tĩnh lại.
Vai Thẩm Ngung hơi run rẩy, cố gắng kìm nén để không bật khóc. Nếu có thể kiểm soát, cậu cũng không muốn rơi nước mắt ở nơi công cộng như thế này.
Trình Mặc Phỉ đã dành cho cậu bao nhiêu tâm huyết, vậy mà cậu mãi đến lúc chết mới nhận ra, trước giờ chỉ nghĩ đó là sở thích mê tín dị đoan của anh, thậm chí còn nhiều lần phê bình, giáo dục anh, thậm chí lúc bị bệnh còn nổi nóng với anh.
Nhưng Trình Mặc Phỉ luôn bao dung, dỗ dành cậu.
Lượng người qua lại trong tàu điện ngầm khá đông, Trình Mặc Phỉ dùng một tay vỗ nhẹ lên lưng cậu, tay còn lại giơ lên, cẩn thận che chở cậu trong góc.
Cảm nhận hơi ấm từ bàn tay vỗ nhẹ sau lưng, Thẩm Ngung dần điều chỉnh lại nước mắt và cảm xúc. Cậu hít một hơi, lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, đôi mắt ướt át nhìn về phía người đang vỗ về mình.
Ở dưới tầng hầm, ánh nắng mặt trời không chiếu tới khiến cho hơi lạnh từ đâu đó thổi đến.
Đôi mắt màu nâu nhạt tràn đầy lo lắng chỉ cách cậu có vài phân.
Giống hệt như trong ký ức.
"Xin lỗi, em chỉ là nhớ đến..." Giọng Thẩm Ngung vẫn còn nghẹn ngào, cậu lại nói dối thêm một chút, "nhớ đến bà nội của em."
Trình Mặc Phỉ từng nghe Thẩm Ngung nhắc đến bà nội cậu, người duy nhất trong gia đình đối xử tốt với cậu, nhưng bà đã qua đời.
Có vẻ như, những người già ở độ tuổi này qua đời phần lớn đều là vì bệnh tật.
Không ngờ việc anh chia sẻ lại chạm vào nỗi đau của Thẩm Ngung.
Trình Mặc Phỉ không khỏi cảm thấy áy náy.
Đừng nói là con trai, ngay cả con gái ở độ tuổi này cũng sẽ không dễ dàng khóc trước mặt người khác, vậy mà anh lại khiến Thẩm Ngung khóc đến mức này...
Nhìn gương mặt đầy nước mắt của cậu, Trình Mặc Phỉ đột nhiên kéo vạt áo mình lên, ngượng ngùng nói: "Em... em có muốn lau không?"
Thẩm Ngung chớp mắt, nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của anh, không nhịn được bật cười.
Trình Mặc Phỉ khựng lại, rồi cũng cười theo.
"Không cần đâu," Thẩm Ngung đưa mu bàn tay lên lau mặt, "Em ổn rồi, đi thôi."
"Ừ." Trình Mặc Phỉ cẩn thận đi theo, không dám hỏi thêm.
Trên chuyến tàu điện ngầm trở về, Thẩm Ngung có vẻ trầm lặng.
Trình Mặc Phỉ chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh, không làm phiền cậu, cho cậu không gian riêng.
Nước mắt đã ngừng rơi, nhưng mắt vẫn còn đỏ, hơi sưng lên, chân mi cũng ươn ướt.
Ra khỏi tàu điện ngầm để trở lại trường có đi ngang qua một tiệm trà sữa gần ký túc xá, Trình Mặc Phỉ đột nhiên đề nghị: "Anh đi mua một ly trà sữa lạnh cho em đắp mắt nhé, hình như mắt em hơi sưng."
Thẩm Ngung cũng nhận ra tình trạng hiện tại của mình, nhưng cậu không đồng ý, mà nói: "Vừa ăn tào phớ lạnh xong, đừng mua trà sữa nữa."
Tiêu Hùng và Tôn Tinh Hà buổi chiều còn có tiết, trong ký túc xá lúc này cũng không có ai uống.
Trình Mặc Phỉ do dự một lúc, bỗng như nhìn thấy gì đó, nói: "Vậy anh đi xin ít đá về đắp cho em."
Anh nhìn thấy một người bạn trong câu lạc bộ đang làm thêm ở tiệm trà sữa.
Hầu hết các tiệm trà sữa đều cung cấp đá miễn phí, huống chi còn là người quen, xin ít đá chỉ là chuyện nhỏ.
"Vâng."
Quầy order đang có người xếp hàng, mắt Thẩm Ngung vẫn còn đỏ, nên cậu không đi theo, mà tìm một góc vắng vẻ đợi anh về.
Tiệm trà sữa không quá lớn, trong góc đặt một vài bộ bàn ghế để khách nghỉ ngơi, bên ngoài trời nóng còn trong tiệm bật điều hòa mát lạnh, lúc này bàn ghế đã kín chỗ.
Thẩm Ngung vừa đợi, vừa cúi đầu nhìn vô định.
Đúng lúc đó, một cuộc trò chuyện thì thầm lọt vào tai cậu.
"Chà, nhìn hai anh chàng đẹp trai đằng kia kìa."
"Đâu đâu?"
"Đằng kia. Người đứng đó mắt đỏ hoe, hình như vừa khóc xong, người kia chắc đi mua trà sữa dỗ dành rồi."
"Trời ơi, đáng yêu quá, hai người họ không phải là một cặp đấy chứ?"
"Tớ cũng nghĩ vậy, người đẹp hay khóc và anh công của em ấy."
"Hehehe."
Thẩm Ngung: "..."
Mặc dù rất vui khi được ghép đôi với Trình Mặc Phỉ, nhưng hai bạn nữ kia có thể nói nhỏ hơn được không?
May mà Trình Mặc Phỉ đi xin đá, nên đứng xa không nghe thấy.
"Về rồi về rồi, hình như không mua trà sữa, tay cầm... là đá hả?"
"Chắc là để đắp mắt cho vợ."
"Trời ơi, chu đáo quá..."
Thẩm Ngung vội vàng đón ánh mắt của Trình Mặc Phỉ đang cầm đá quay lại, không đợi anh phản ứng, cậu nhanh chóng chạy đến, nắm lấy cánh tay kéo anh rời đi bằng cửa khác.
Không thể để Trình Mặc Phỉ nghe thấy những lời này.
Nếu Trình Mặc Phỉ nghe thấy, chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu, thậm chí còn giữ khoảng cách với cậu.
"Sao vậy?" Trình Mặc Phỉ nghi ngờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn để Thẩm Ngung dắt đi, không phản kháng.
Thẩm Ngung: "... Hình như có bạn cùng lớp đằng kia, em không muốn để họ thấy em như thế này."
Được lắm, nói dối Trình Mặc Phỉ đã trở thành chuyện quá bình thường.
Trình Mặc Phỉ đương nhiên không nghi ngờ.
Hai người mang đá về ký túc xá, đắp mắt một lúc, trước khi hai người kia về, mắt Thẩm Ngung cuối cùng cũng không còn dấu vết của việc khóc lóc nữa.
Ngày mai sẽ bắt đầu huấn luyện quân sự, tối nay Thẩm Ngung vẫn đi ngủ từ sớm.
Trước khi ngủ, Trình Mặc Phỉ còn đưa cho cậu mặt nạ mắt hơi nước, hương cam.
0 giờ.
Thẩm Ngung đã đeo mặt nạ mắt hơi nước và chìm vào giấc ngủ.
Tiêu Hùng và Tôn Tinh Hà vẫn chưa ngủ, Trình Mặc Phỉ cũng đang tùy hứng lướt điện thoại.
1 giờ sáng.
Thẩm Ngung vẫn ngủ rất say, miếng mặt nạ mắt hơi nước đã hết nhiệt, đeo lên mặt không thoải mái, cậu cố gắng dùng tay gạt qua, nhưng không gạt được.
Tiêu Hùng và Tôn Tinh Hà lần lượt ngủ thiếp đi, chỉ còn giường của Trình Mặc Phỉ vẫn le lói một chút ánh sáng từ điện thoại.
2 giờ sáng.
Phòng 520 yên tĩnh, chỉ có tiếng ngáy của những người đang ngủ say.
Trình Mặc Phỉ đeo một bên tai nghe, điện thoại đang phát một bộ phim trinh thám cách đây vài năm, thỉnh thoảng liếc nhìn sang giường bên kia, nhưng vì ánh sáng mờ ảo nên không nhìn thấy gì, nhưng có thể chắc chắn rằng Thẩm Ngung vẫn đang ngủ ngon, không bị mộng du.
Đúng vậy, Trình Mặc Phỉ đến giờ này vẫn chưa ngủ là để quan sát tình trạng mộng du của Thẩm Ngung tối nay.
Buổi chiều ở bệnh viện bác sĩ đã nói, cần về nhà tiếp tục quan sát tình trạng mộng du trong một thời gian.
Thẩm Ngung không chủ động nhờ anh quan sát, nhưng anh đi cùng Thẩm Ngung đến bệnh viện, nghe lời dặn của bác sĩ, lại ở chung phòng, nhiệm vụ quan sát tất nhiên đặt lên vai anh.
Trình Mặc Phỉ ngáp một cái, trong lòng nhớ lại đêm qua, Thẩm Ngung mộng du vào khoảng hơn 2 giờ sáng.
Đợi thêm một chút nữa xem sao.
3 giờ.
Bên phía Thẩm Ngung vẫn không có động tĩnh gì, còn Trình Mặc Phỉ đang ngáp liên tục.
Nằm hơn ba tiếng đồng hồ, bộ phim trinh thám đã đến đoạn kết, vì cảm thấy buồn đi vệ sinh, Trình Mặc Phỉ nhẹ nhàng trèo xuống giường.
Trong bóng tối, anh vô tình làm rơi thứ gì treo ở bên dưới, phát ra tiếng động không lớn không nhỏ.
Tiếng ngáy từ giường đối diện của Tiêu Hùng tạm dừng vài giây, rồi lại vang lên, hai người còn lại không bị đánh thức.
Trình Mặc Phỉ thở phào nhẹ nhõm, dựa vào ánh sáng yếu ớt từ điện thoại nhặt đồ lên, rồi đi về phía nhà tắm.
Đóng cửa nhà tắm, bật đèn, đi vệ sinh xong, Trình Mặc Phỉ vừa ngáp vừa đi đến bồn rửa mặt, rửa mặt bằng nước lạnh.
Sự k.ích thí.ch của nước lạnh khiến cơn buồn ngủ giảm bớt một chút.
Chẳng mấy chốc, anh nghe thấy bên ngoài có tiếng động.
Cuối cùng Thẩm Ngung cũng mộng du rồi à?
Trình Mặc Phỉ vội vàng tắt vòi nước, lau khô tay, nhanh chóng mở cửa ra, không ngờ suýt đâm trúng Tiêu Hùng đang đi tới.
Trình Mặc Phỉ giật bắn người.
"Anh Phỉ, anh vẫn chưa ngủ à..." Tiêu Hùng rõ ràng cũng đi giải quyết nỗi buồn, vừa ngáp vừa nói, mắt lờ đờ, phản ứng chậm chạp nhưng không bị dọa.
Trình Mặc Phỉ khẽ "ừ" một tiếng, nhường chỗ cho cậu ta đi qua, rồi bước ra khỏi nhà tắm.
Thẩm Ngung vẫn đang ngủ ngon lành trên giường của mình.
Trình Mặc Phỉ bật cười, quay về giường nằm xuống.
Sau một hồi xáo trộn, cơn buồn ngủ đã biến mất hoàn toàn.
Trình Mặc Phỉ đeo tai nghe, tìm một bộ phim khác tiếp tục xem.
Không lâu sau Tiêu Hùng đi vệ sinh xong trở về, cậu ta lơ mơ nhìn thời gian trên điện thoại, đã gần 3 giờ rưỡi sáng, trước khi ngủ lại thầm nghĩ không biết tại sao Trình Mặc Phỉ thức khuya đến thế.
Tiêu Hùng là một tên nghiện game, thỉnh thoảng không có tiết học sẽ thức cả đêm chơi game, Tôn Tinh Hà thỉnh thoảng vào cuối tuần cũng tán gẫu với bạn gái đến khuya mới ngủ, nhưng Trình Mặc Phỉ hiếm khi thức khuya đến vậy, anh tham gia rất nhiều hoạt động của câu lạc bộ và khoa, lại thích chơi thể thao, là người có thói quen sinh hoạt lành mạnh nhất trong số họ.
Tuy nhiên vì quá buồn ngủ, Tiêu Hùng không suy nghĩ sâu xa mà tiếp tục đi gặp Chu Công.
...
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, ba người trong phòng đều tò mò nhìn quầng thâm dưới mắt Trình Mặc Phỉ.
"Tối qua không ngủ ngon sao? Quầng thâm mắt to thế này." Tôn Tinh Hà hỏi.
Trình Mặc Phỉ ậm ừ một tiếng.
Anh chỉ ngủ được một lúc khi trời gần sáng, sáng nay có tiết tiếng Anh lúc 8 giờ cần điểm danh, chỉ có thể dậy đi học rồi ngủ bù trên lớp.
Cả đêm qua Thẩm Ngung không hề mộng du, dù đã chờ cả đêm vô ích, nhưng cũng là chuyện tốt.
Tiêu Hùng thì có vẻ kỳ lạ, nheo đôi mắt vốn đã nhỏ vì béo, chậm rãi nói: "Tối qua hơn 3 giờ sáng tớ dậy đi vệ sinh thấy anh Phỉ trong nhà tắm không biết đang làm gì, vẫn chưa ngủ, sau khi tớ đi vệ sinh xong điện thoại trên giường anh Phỉ vẫn sáng, không biết đang xem gì."
"Ồ?" Tôn Tinh Hà lập tức hứng thú.
Trình Mặc Phỉ: "..."
Trình Mặc Phỉ: "Tất nhiên tôi cũng đang đi vệ sinh, xem phim..."
Tôn Tinh Hà hiểu ý vỗ vai anh, ngắt lời: "Anh trai, em hiểu mà."
Tiêu Hùng cũng vỗ vai anh một cái, "Đều là anh em, không có gì phải xấu hổ. Phim gì gửi em xem thử với."
Trình Mặc Phỉ làm sao không hiểu ý trong lời bọn họ, cả hai đều cho rằng tối qua anh xem phim người lớn rồi vào nhà tắm làm chuyện xấu.
Dù đối với con trai tuổi này khá bình thường, nhưng anh không có làm vậy, đừng vu oan cho anh chứ?
"Cút cút."
Trình Mặc Phỉ liếc hai người một cái, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Thẩm Ngung đang lặng lẽ thay đồng phục quân sự bên cạnh.
Em nhỏ khóa dưới khác hẳn hai thằng nhóc đầu óc đen tối kia.
Thẩm Ngung chớp mắt ngây thơ, dưới ánh nhìn của anh từ từ mở miệng: "Em cũng muốn xem."
Trình Mặc Phỉ: "..."
Trình Mặc Phỉ nhanh chóng giơ tay xoa đầu cậu, nhẹ nhàng mắng: "Trẻ con xem cái gì mà xem?"