Buổi sáng khá vội vàng, sau khi đùa giỡn một lúc, mấy người họ nhanh chóng thu dọn xong và ra khỏi phòng.
Trình Mặc Phỉ cũng không giải thích tối qua anh thức khuya là để quan sát tình trạng mộng du của Thẩm Ngung, sợ cậu lại cảm thấy mình gây phiền phức cho anh và ngại ngùng.
Trên đường đi mua đồ ăn sáng, Tôn Tinh Hà đột nhiên nhớ đến một chuyện: "Tối qua, Tiểu Thẩm không mộng du phải không?"
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Thẩm Ngung trong bộ quân phục rằn ri.
Cậu đang chỉnh lại mũ, thấy vậy thì gật đầu và nhìn về phía Trình Mặc Phỉ: "Chắc là không ạ."
Sáng nay cậu thức dậy trên giường của mình, mặt nạ hơi nước mà Trình Mặc Phỉ đưa cho tối qua vẫn đeo ngay ngắn trên mắt, không có dấu hiệu gì của việc mộng du.
Trình Mặc Phỉ khẽ ừ một tiếng, đôi mắt thâm quầng khiến câu nói của anh có độ tin cậy cao hơn hẳn.
"Chắc không có vấn đề gì nữa rồi." Bước chân của Thẩm Ngung trở nên nhẹ nhõm hơn.
Không cần đến bệnh viện, không cần gặp bác sĩ, cũng không cần uống thuốc.
Sau khi mua xong bữa sáng, cả nhóm tách ra, Thẩm Ngung một mình đến sân huấn luyện quân sự, ba người còn lại lên giảng đường học tiết đầu tiên lúc tám giờ.
Vừa điểm danh xong, Trình Mặc Phỉ gục luôn xuống bàn ngủ. May mắn là sáng nay chỉ có hai tiết tiếng Anh, giáo viên điểm danh một lần đầu tiên, trong giờ học cũng không gọi ngẫu nhiên học sinh trả lời câu hỏi.
Sau khi học xong, Trình Mặc Phỉ trở về ký túc xá ngủ bù, mãi đến trưa khi Thẩm Ngung tan huấn luyện và mang cơm về mới tỉnh dậy.
Ngủ đủ giấc, quầng thâm dưới mắt Trình Mặc Phỉ cuối cùng cũng biến mất.
Buổi sáng huấn luyện quân sự, những vùng da lộ ra ngoài của Thẩm Ngung bị nắng làm đỏ ửng lên.
Cậu thấy bình thường vì kỳ nghỉ hè làm thêm còn mệt hơn nhiều, huấn luyện quân sự thực ra vẫn khá nhẹ nhàng, chỉ là da cậu di truyền từ mẹ, trắng sẵn nên dễ bị cháy nắng. Cũng chỉ có nửa tháng nên cậu chịu được.
Nhưng Trình Mặc Phỉ lại vừa ngậm đũa vừa lục lọi khắp nơi.
Chẳng mấy chốc, anh lấy ra một lọ kem chống nắng và nói: "Cái này là mẹ anh mua cho kì huấn luyện quân sự năm ngoái, hạn sử dụng vẫn còn dài với còn khá nhiều. Chắc là anh sẽ không dùng đến nữa, để lâu quá lại hết hạn. Em dùng đi, đừng để bị cháy nắng."
Một tuýp kem chống nắng rất đắt tiền, hiệu quả tốt, ngoài việc đắt đỏ thì không có nhược điểm nào.
Anh thấy Thẩm Ngung cũng tự mua kem chống nắng, nhưng chắc chắn không hiệu quả bằng loại của anh vì da cậu đã đỏ lên rồi.
Thẩm Ngung đang ăn cơm thì hơi sững lại, nhanh chóng nhận lấy mà không từ chối, khẽ cong mắt cười: "Cảm ơn anh Phỉ."
Sau khi ăn xong, ngủ trưa dậy, Thẩm Ngung bôi kem chống nắng mà Trình Mặc Phỉ đưa ngay trước mặt anh.
Trình Mặc Phỉ bỗng cảm thấy tâm trạng tốt lên, chủ động đưa tay giúp cậu tán đều những chỗ chưa thoa kỹ trên mặt.
Buổi chiều, Thẩm Ngung tiếp tục huấn luyện, ba người còn lại có hai tiết học chuyên ngành, đến khoảng một giờ rưỡi cả nhóm lại cùng nhau ra ngoài rồi tách nhau ở ngã rẽ.
Sau khi kết thúc buổi học, Tiêu Hùng vội về ký túc xá chơi game với bạn, còn Tôn Tinh Hà đi xem bạn gái đang huấn luyện quân sự, đợi cô ấy tan tập rồi cùng đi ăn tối.
Trình Mặc Phỉ suy nghĩ một lúc, cũng theo Tôn Tinh Hà đến sân huấn luyện quân sự của năm nhất, muốn xem đàn em huấn luyện thế nào, tiện thể sau đó đi đánh bóng rổ.
Sân huấn luyện nằm bên cạnh nhà thi đấu phía Đông, Trình Mặc Phỉ thường đến đây chơi bóng nên coi như quen cửa quen nẻo.
Mỗi khoa đều đứng thành từng hàng, trang phục giống nhau, nhưng để tiện cho việc giao lưu, bên cạnh còn đặt một tấm bảng in tên khoa, khá dễ tìm.
Tôn Tinh Hà đi thẳng đến khu huấn luyện của bạn gái và tìm một chỗ ngồi đợi.
Trình Mặc Phỉ không đi cùng cậu ta, để lại một câu: "Tôi đi tìm xem Tiểu Thẩm ở đâu" rồi rời đi.
Trình Mặc Phỉ có ngoại hình đẹp, chỉ đi một vòng xung quanh mà đã thu hút không ít ánh nhìn.
Anh đã quen với điều này từ lâu.
Sau đó, anh tìm thấy khu huấn luyện của ngành Hóa học.
Lúc này, sinh viên ngành Hóa học đang nghỉ tại chỗ, huấn luyện viên đang tán gẫu với sinh viên.
Trình Mặc Phỉ tìm một vòng nhưng không thấy bóng dáng Thẩm Ngung đâu.
Mặc dù ánh nắng hơi chói mắt, nhưng anh chắc chắn mình không nhìn thấy cậu.
Thẩm Ngung đâu rồi?
Huấn luyện viên vẫn đang nhấn mạnh: "Các em nếu thấy không khỏe phải báo ngay cho tôi, đừng cố chịu đựng, như bạn vừa rồi bị say nắng ngất xỉu thì không hay đâu."
Trình Mặc Phỉ lập tức bắt được mấy từ khóa "say nắng" và "ngất xỉu", trong lòng dấy lên hồi chuông cảnh báo.
Lẽ nào đàn em bị say nắng ngất xỉu rồi?
Hình ảnh làn da hơi ửng đỏ mà anh thấy lúc trưa hiện lên trong đầu, Thẩm Ngung vốn đã gầy, thể trạng chắc cũng không tốt nên có thể dễ bị say nắng.
Huấn luyện viên nói tiếp: "Giường bệnh của bệnh viện trường không thoải mái đâu."
Trình Mặc Phỉ lập tức quay gót, nhanh chóng đến bệnh viện trường.
Bệnh viện trường nằm ngay cạnh sân vận động phía Đông, tiện cho sinh viên bị thương trong lúc vận động đến điều trị. Trình Mặc Phỉ chân dài, bước nhanh, chẳng mấy chốc đã đến.
Anh chặn một nữ bác sĩ mặc áo blouse gần đó, hỏi: "Em chào cô, cho em hỏi sinh viên bị say nắng đang ở đâu? Em là bạn cùng phòng của cậu ấy."
Nữ bác sĩ nhìn anh đầy thắc mắc nhưng không hỏi gì, chỉ tay về một hướng, nói cho anh vị trí cụ thể.
Trình Mặc Phỉ nói cảm ơn rồi lập tức đi đến đó.
Nhưng rất nhanh, anh đã hiểu tại sao nữ bác sĩ vừa rồi lại nhìn anh kỳ lạ như thế.
Thẩm Ngung thực sự đang ở trong phòng nghỉ — nhưng người bị say nắng không phải là cậu.
Mà là một cô gái có khuôn mặt tròn, tóc cột đuôi ngựa, mái bằng, đang dựa vào giường bệnh, nhấp từng ngụm nước nhỏ, sắc mặt hơi nhợt nhạt.
Bên cạnh cô là sinh viên nữ cũng mặc quân phục rằn ri, có lẽ là bạn cùng phòng.
Ngoài ra, còn có Thẩm Ngung.
Ba người họ đang trò chuyện thoải mái, xung quanh không hề có chút ngượng ngùng nào.
Nhìn thấy Trình Mặc Phỉ bất ngờ xuất hiện, cậu có chút sửng sốt, lập tức hỏi: "Anh Phỉ? Sao anh lại đến đây?"
Hai cô gái kia cũng quay sang nhìn anh.
Trình Mặc Phỉ: "..."
Trình Mặc Phỉ biết mình đã gây ra hiểu lầm, hơn nữa còn có hai người ngoài ở đây, nên ngại ngùng không muốn thừa nhận. Anh bèn cứng đầu bịa đại một lý do:
"À, anh đến đây chơi bóng, bị trật chân nên qua đây nghỉ một lát. Nhìn thấy trong này có người giống em, nên anh qua xem thử."
Thẩm Ngung không chút nghi ngờ, đứng dậy, quan tâm hỏi: "Có nghiêm trọng không?"
Trình Mặc Phỉ giả vờ đi khập khiễng mấy bước, "Không sao, nghỉ một lúc là ổn."
Thẩm Ngung gật đầu, đơn giản giới thiệu đôi bên.
"Đây là bạn cùng phòng của tớ."
"Còn đây là bạn cùng lớp của em, bị say nắng. Em với bạn cùng phòng của cô ấy đưa cô ấy đến bệnh viện trường, tiện thể trốn tập một lúc."
Thì ra là vậy.
Thẩm Ngung lại nói: "Em đỡ anh qua phòng nghỉ nam ngồi một lát nhé?"
Dĩ nhiên, cậu vui lòng ở bên cạnh Trình Mặc Phỉ hơn.
Trình Mặc Phỉ: "Được."
Anh tiếp tục giả vờ đi khập khiễng, để Thẩm Ngung dìu vào phòng bên cạnh.
Để thuận tiện, phòng nghỉ chỉ giới hạn bệnh nhân theo giới tính, nhưng không hạn chế người đi cùng chăm nom. Mỗi giường bệnh đều có rèm có thể kéo vào.
Trong phòng nghỉ kế bên cũng có người, là ba cậu sinh viên.
Một người mặc áo bóng rổ nằm trên giường, người khác mặc áo bóng rổ đứng bên cạnh, còn một người mặc đồ bình thường ngồi ở mép giường.
Thấy Thẩm Ngung dìu Trình Mặc Phỉ vào, ánh mắt ba người trong phòng đồng loạt nhìn sang.
Ánh mắt Trình Mặc Phỉ hơi thay đổi, rất muốn rời đi, nhưng lỡ giả vờ bị thương, đã đến rồi thì... Nghĩ một hồi, anh đành cứng đầu ở lại.
Ban đầu, Thẩm Ngung không chú ý lắm đến những người trong phòng, cho đến khi có người gọi tên Trình Mặc Phỉ.
Trình Mặc Phỉ đáp lại, khách sáo hỏi: "Sao thế?"
Cậu sinh viên da hơi ngăm nằm trên giường nói: "Chơi bóng rổ bị trật chân, cậu thì sao?"
Trình Mặc Phỉ: "..." Trùng hợp ghê nhỉ.
Trình Mặc Phỉ: "Tôi cũng vậy, nhưng không nặng bằng cậu, nghỉ chút là ổn thôi."
Cậu sinh viên: "Cậu cũng chơi bóng à? Chơi ở đâu? Sao tôi không thấy cậu?"
Trình Mặc Phỉ rất muốn bịt miệng cậu ta lại, đảo mắt mấy vòng, đáp: "Tôi chỉ khởi động bên cạnh thôi, lúc đó không để ý."
"Ồ ồ. Lâu rồi không chơi bóng với nhau, không ngờ hôm nay lại không chơi được nữa, haiz."
May mà cậu ta không hỏi tiếp.
"Các cậu chơi bóng mà cứ bất cẩn thế," cậu chàng có vẻ ngoài thư sinh ngồi ở mép giường đột nhiên lên tiếng, "Lần sau mà gãy tay gãy chân thật thì có mà hối hận."
Chàng trai nằm trên giường lập tức nắm lấy tay cậu ta, cũng không e dè người khác, giọng điệu mềm mỏng dỗ dành: "Xin lỗi bé cưng, sau này anh nhất định sẽ cẩn thận."
Trình Mặc Phỉ: "..."
Anh như ngồi trên đống kim châm.
Thẩm Ngung: "..." Quả nhiên.
Có lẽ gaydar thực sự tồn tại, lúc nãy Thẩm Ngung đã mơ hồ cảm thấy hai người này có chút lạ, không ngờ lại đúng thật.
Thẩm Ngung lập tức nhớ đến sáng hôm qua, Trình Mặc Phỉ từng nói với cậu rằng trong đội bóng rổ của học viện thể thao có một nam sinh đã có bạn trai.
—— Thẩm Ngung đoán, nếu không sai thì chính là hai người này.
Do được giáo dục tử tế, Trình Mặc Phỉ tuy có phần kỳ thị đồng tính nhưng không đến mức lúc nào cũng treo nó trên miệng, chỉ từng nói với bạn bè thân thiết hoặc những người theo đuổi cùng giới khiến anh khó chịu.
Sau khi phát hiện trong nhóm bạn chơi bóng thường xuyên có người là gay và đã có bạn trai, anh cũng chỉ âm thầm giữ khoảng cách, không để đối phương thấy khó xử hay mất mặt.
Thẩm Ngung vô thức liếc nhìn Trình Mặc Phỉ, đúng lúc Trình Mặc Phỉ cũng nhìn cậu.
Trong mắt Trình Mặc Phỉ, Thẩm Ngung thấy rõ mong muốn rời khỏi đây. Nhưng cậu giả vờ không thấy, đứng lên nói: "Anh có muốn uống nước không? Em đi rót hai ly nhé."
Thẩm Ngung đứng dậy, hơn nữa còn nói là "hai ly", nghĩa là cậu cũng hơi khát và muốn uống nước. Trình Mặc Phỉ không thể từ chối, đành nói: "Muốn, nước lạnh nhé."
"Vâng." Thẩm Ngung xoay người bước ra khỏi phòng.
Có câu—— "Lấy độc trị độc."
Để một người đang không xác định được xu hướng của mình tiếp xúc nhiều với người đồng tính cũng là chuyện tốt, biết đâu có ngày anh tự nghĩ thông suốt.
Sau khi Thẩm Ngung rời đi không lâu, nam sinh mặc áo bóng rổ đứng cạnh giường cũng đi theo: "Tôi cũng đi rót ly nước."
Trình Mặc Phỉ không quen người này, trông có vẻ hơi lông bông, nhìn rất lạ.
Không ngờ người đó vừa mới đi, cặp đôi ngồi gần đó đã bắt đầu thì thầm to nhỏ.
"Sao anh lại chơi bóng với hắn?"
"Chiều nay thiếu người, nên đành ghép tạm thôi. Nếu biết Tiểu Trình cũng có mặt, anh chắc chắn đã gọi cậu ấy đến, không chơi với hắn đâu. Yên tâm, chỉ là chơi bóng đơn thuần, không có tiếp xúc gì khác, anh sẽ không bị hắn ảnh hưởng."
"Anh tránh xa hắn ta ra, chơi bóng với hắn là xui xẻo theo đấy. Dạo này tân sinh nhập học, hắn ta cứ hay chạy qua trường mình, không biết lại có ý đồ gì mới. Trường mình nhiều trai đẹp như vậy chưa đủ để hắn lừa sao, còn định nhắm cả vào sinh viên mới?"
"Được rồi."
Hai người hoàn toàn không kiêng dè Trình Mặc Phỉ – một "người ngoài" đang có mặt. Một là vì đã chơi bóng chung gần cả học kỳ, cũng coi như quen thuộc, tin tưởng nhân phẩm của Trình Mặc Phỉ. Hai là vì chuyện họ nói không phải bí mật gì, gần như tất cả người trong giới ở cùng thành phố đều biết.
Trình Mặc Phỉ càng nghe càng nhíu chặt mày.
Rõ ràng, tên mặc áo bóng rổ kia không phải người tử tế.
Bình thường, Trình Mặc Phỉ có thể sẽ không tò mò nói chuyện phiếm, đặc biệt là mấy chuyện liên quan đến gay. Nhưng lần này, anh không nhịn được lên tiếng hỏi: "Người vừa nãy là ai? Sao trước giờ chơi bóng tôi chưa từng thấy cậu ta?"
Người đó lúc nãy vừa theo sau Thẩm Ngung ra ngoài để rót nước.
Phòng nghỉ nằm trên tầng hai, trong khi máy nước nóng chỉ có ở tầng một, nên dù có đi rồi quay lại cũng không nhanh đến vậy, không lo bị người ta nghe thấy lời bàn tán sau lưng.
Hơn nữa, Trình Mặc Phỉ đang ngồi ngay cửa phòng nghỉ, nếu có ai đến, anh sẽ phát hiện đầu tiên.
Nam sinh nằm trên giường đáp: "Là một cậu ấm nhà giàu trường bên cạnh, đời sống riêng tư rất bê bối. Nghe nói từng bao nuôi mấy sinh viên đại học, còn lên một số ứng dụng hẹn hò để tìm tình một đêm. Hôm sinh nhật một người bạn, tôi từng gặp hắn, lúc đó không biết mấy chuyện xấu của hắn nên có chơi bida chung một lát, coi như biết mặt. Không ngờ gần đây hắn lại hay đến trường mình chơi bóng, trước giờ tôi đều tránh né, lần này thực sự thiếu người, không tiện từ chối quá lộ liễu..."
Sắc mặt Trình Mặc Phỉ hơi thay đổi.
Nam sinh có gương mặt thư sinh hiển nhiên có ấn tượng rất tệ với người kia, "Tôi thấy hắn đến trường mình để 'săn mồi' thì có. Tân sinh dễ lừa lắm, đến trai thẳng mà hắn cũng có thể lừa cho cong. Trong túi có mấy đồng tiền thối mà đến mặt mũi cũng chẳng cần."
Hai người tiếp tục nói thêm vài chuyện xấu về người kia.
Trình Mặc Phỉ im lặng nghe, từng từ từng chữ khiến mạch máu trên thái dương anh giật liên hồi. Đột nhiên, anh nhận ra điều gì đó, bật dậy khỏi ghế: "Bọn họ sao vẫn chưa quay lại?"
Dù máy nước nóng có ở tầng một, thì giờ này cũng phải quay về rồi chứ.
Nam sinh thư sinh kia cũng nhíu mày, nhớ đến dáng vẻ của đàn em vừa dìu Trình Mặc Phỉ vào phòng, liền đứng lên nói: "Bạn cậu... đúng kiểu gương mặt mà một số người trong giới rất thích, tôi ra xem sao."
Nhưng Trình Mặc Phỉ đã lao thẳng ra ngoài trước cậu ta.
Chân cũng hết tật luôn.
...
Thẩm Ngung cố ý đi chậm lại một chút, để Trình Mặc Phỉ có thể ở lại phòng nghỉ lâu hơn.
Không ngờ, khi cậu vừa thong thả xuống lầu, phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân tiến gần.
Ban đầu, cậu không để ý, dù sao cũng là nơi công cộng, có người qua lại là chuyện bình thường.
Cho đến khi tiếng bước chân kia dừng lại ngay bên cạnh cậu, bước đi trùng khớp với nhịp chân của cậu khi xuống lầu.
Thẩm Ngung liếc sang bên cạnh, phát hiện đó chính là nam sinh mặc áo bóng rổ lúc nãy trong phòng nghỉ, người từ đầu đến cuối không nói một câu.
Hắn ta trông cũng đẹp trai chút xíu, nhưng biểu cảm hơi xấu xí.
Thẩm Ngung mơ hồ cảm nhận được một chút không thoải mái, nên không chủ động mở lời, chỉ quay lại nhìn thẳng và tiếp tục đi xuống, đồng thời tăng tốc bước chân.
Dù sao cũng không quen biết, chẳng cần thiết phải làm quen.
Nhưng đối phương lại đột nhiên lên tiếng: "Tôi cũng đi lấy nước, cùng đi nhé?"
Thẩm Ngung thầm nghĩ, đúng là kiểu người rảnh rỗi kiếm chuyện bắt chuyện, khẽ phát ra một tiếng cười ngắn trong cổ họng, thái độ lạnh nhạt.
Người kia tiếp tục nói: "Tôi tên là Mạnh Phong, học ở trường bên cạnh, còn cậu?"
Thẩm Ngung mắt không liếc ngang liếc dọc, tiếp tục tăng tốc độ chân, trả lời ngắn gọn: "Tôi học ở Đại học Yến Thành."
Mạnh Phong khựng lại, câu này còn cần hỏi sao? Đang mặc đồng phục quân sự trong khuôn viên Đại học Yến Thành, chẳng lẽ lại không phải sinh viên ở đây? Nhưng ngược lại, hắn ta càng cảm thấy hứng thú.
Mạnh Phong lần đầu tiên gặp phải người khó tiếp cận như vậy, nhưng Thẩm Ngung hoàn toàn là gu thẩm mỹ của hắn, nên hắn càng kiên trì theo đuổi.
Da trắng, dáng người mảnh khảnh, ngũ quan tinh tế, vừa nhìn đã khiến người ta muốn bảo vệ, giọng nói cũng dễ nghe.
Suy nghĩ một hồi, Mạnh Phong quyết định tiếp cận từ người bên cạnh cậu, bèn nói: "Người vừa rồi cậu dìu vào là Trình Mặc Phỉ phải không? Tôi biết anh ta, nhà tôi và nhà anh ta từng có hợp tác làm ăn."
Ý hắn muốn ngầm ám chỉ — gia thế nhà hắn cũng không tầm thường.
Nếu như người này thân thiết với Trình Mặc Phỉ, vậy khả năng là biết rõ gia cảnh của anh.
Tất nhiên, cái gọi là "hợp tác" thực ra chỉ là hắn phải tranh giành mãi mới giành được một cơ hội nhỏ từ công ty con của nhà họ Trình mà thôi.
Thẩm Ngung vẫn không hề dao động.
Cậu quá hiểu địa vị của nhà họ Trình ở Yến Thành, lại quen biết Trình Mặc Phỉ lâu như vậy, chưa từng nghe nói có nhân vật họ Mạnh nào đáng chú ý. Rõ ràng là đang cố tình bám vào.
May mắn thay, máy nước nóng cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt.
Thẩm Ngung nhanh chân bước tới, lấy ra hai chiếc cốc giấy dùng một lần, bắt đầu rót nước.
Mạnh Phong đứng phía sau cậu, đột nhiên im lặng một cách không bình thường.
Ngay lúc Thẩm Ngung rót đầy một cốc và chuẩn bị rót cốc thứ hai, Mạnh Phong bất ngờ tiến lên một bước, mập mờ áp sát lưng cậu, lạnh lùng nói: "Tôi nghe nói Trình Mặc Phỉ cực kỳ bài xích gay."
Hắn nghe được điều này từ "tình nhân" của mình, người này lại nghe từ một người bạn trong giới ở Đại học Yến Thành.
Lúc ở phòng nghỉ, hắn đã quan sát kỹ và phát hiện chuyện này quả thực không sai. Khi Trình Mặc Phỉ nghe thấy từ "bé cưng" kia, cả người đều không ổn.
Hắn cũng đã để ý đến Thẩm Ngung — người có quan hệ thân thiết với Trình Mặc Phỉ, còn chăm sóc anh rất chu đáo. Khi nhìn thấy hai chàng trai lạ mặt thân mật gọi nhau bằng cái tên đó, cậu hoàn toàn không có phản ứng gì bất thường.
Hắn tự nhận mình là người từng trải, có thể chắc chắn rằng dù Thẩm Ngung không phải gay thì cũng là bisexual hoặc đang trong trạng thái chưa xác định. Dù cậu đối với Trình Mặc Phỉ chỉ là tình bạn đơn thuần hay có ý đồ khác, hắn cũng có thể lợi dụng điều này.
Hàng mi Thẩm Ngung khẽ động, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn điềm tĩnh như cũ, chỉ có đáy mắt là lạnh hơn vài phần.
Hắn định uy hiếp cậu à?
Cốc nước thứ hai cũng đã đầy, Thẩm Ngung buông tay khỏi nút bấm của máy uống nước.
Sống tận hai kiếp, cậu không đến mức bị một thằng nhóc hai mươi tuổi đầu dọa dẫm...
Đúng lúc này, sau lưng bỗng vang lên tiếng bước chân nhanh chóng tiến gần.
Động tác của Thẩm Ngung hơi khựng lại, giây tiếp theo cảm nhận được sức nặng đè lên lưng mình bị kéo mạnh ra sau.
Tiếng kêu đau đớn của Mạnh Phong vang lên ngay sau đó.
Giọng Trình Mặc Phỉ lạnh như băng, chắn trước mặt Thẩm Ngung: "Anh em của tao là trai thẳng, thu ngay cái suy nghĩ bẩn thỉu của mày lại."
Thẩm Ngung: "......"
Tuy cậu không phải, nhưng vẫn rất cảm động.
...
Cuối cùng, chuyện này kết thúc khi bác sĩ ở phòng y tế nghe thấy động tĩnh và chạy tới.
Thẩm Ngung không muốn làm lớn chuyện, nên nhanh chóng cho qua.
Dù sao thì, vì loại người này mà gây chuyện cũng chẳng đáng, hơn nữa cậu cũng không thực sự chịu tổn thương gì.
Quan trọng nhất là cậu cũng lo lắng chuyện xu hướng tính dục của mình bị lộ, nói nhiều chỉ tổ gây thêm rắc rối.
Mạnh Phong cũng không dám trực tiếp đối đầu với Trình Mặc Phỉ, đành ủ rũ rời đi.
Sắp đến giờ tan huấn luyện, Thẩm Ngung vốn định trốn trong phòng nghỉ đến hết giờ rồi về ăn cơm, không ngờ lại xảy ra chuyện này.
Nhưng cũng tốt, vừa hay có thể trực tiếp cùng Trình Mặc Phỉ đến căn tin.
Trên đường đến nhà ăn, ánh hoàng hôn nhuộm kín nửa bầu trời, phủ lên khắp nơi một màu cam ấm áp.
Là màu cam mà Trình Mặc Phỉ thích nhất.
Đã rất lâu rồi cậu không cùng anh sánh bước dưới ánh hoàng hôn.
Kiếp trước, từ khi mắc bệnh, cậu hiếm khi ra ngoài đi dạo, chỉ nằm dài trên giường bệnh, thậm chí chẳng buồn nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ.
Kiếp này, cậu nhất định sẽ trân trọng từng khoảnh khắc được cùng Trình Mặc Phỉ bước đi dưới ráng chiều.
Đi bên nhau trên con đường nhỏ trong khuôn viên trường, tâm trạng Thẩm Ngung tốt đến mức không giấu được.
Trái ngược hoàn toàn với cậu, Trình Mặc Phỉ nhíu chặt mày, ngậm chặt chiếc cốc giấy dùng một lần, lẩm bẩm bên tai Thẩm Ngung suốt cả quãng đường:
"Bọn họ nói, kiểu ngoại hình của em rất được ưa chuộng trong giới của họ, sau này nhất định phải cẩn thận hơn."
Thẩm Ngung: "Vâng vâng, em biết rồi."
Cực kỳ qua loa.
Cậu chẳng có gì phải lo lắng.
Bởi vì trái tim cậu chỉ hướng về một người — Trình Mặc Phỉ.
Thẩm Ngung bỗng liếc sang anh: "Ơ? Chân anh khỏi rồi à?"
Trình Mặc Phỉ: "......" Chột dạ.
Trình Mặc Phỉ: "Ừm."
...
Gần 12 giờ đêm hôm đó, điện thoại của Trình Mặc Phỉ bỗng nhận được một tin nhắn.
Huấn luyện quân sự quá mệt, dù buổi chiều có lười biếng một chút trong phòng nghỉ thì cũng tiêu hao không ít thể lực. Trên giường đối diện, Thẩm Ngung đã ngủ say từ lâu.
Nội dung tin nhắn vô cùng ngắn gọn, chỉ vỏn vẹn mấy chữ: