May mắn là sau khi kỳ học quân sự kết thúc mới chính thức bắt đầu lên lớp, hôm nay chủ yếu làm quen khuôn viên trường và lớp học.
Tối qua sau khi lần lượt tự giới thiệu trong lớp, Thẩm Ngung cũng không quen được bao nhiêu bạn.
Giống như tính đãng trí, cậu cũng bị mù mặt.
Nhưng ở đại học, vòng xã hội không chỉ giới hạn trong lớp, mà còn phải xem duyên phận.
Thẩm Ngung không định tham gia quá nhiều hoạt động lớp và trường, đợi học quân sự xong, cậu phải tiếp tục làm thêm để nuôi sống bản thân.
Hoàn cảnh gia đình cậu đặc biệt, nhưng không thể xin trợ cấp khó khăn của trường, dù sao Thẩm Lập Đức có công việc, mẹ kế cũng có công việc, nhà họ không tính là nghèo, chỉ là đối xử khắc nghiệt với cậu mà thôi.
Mà cậu cũng không thèm tiền bẩn của họ, thậm chí không muốn liếc một cái.
Chỉ đành cố gắng dành lấy học bổng.
Ngoài thời gian học tập và làm thêm, thời gian còn lại dành cho Trình Mặc Phỉ không nhiều, nên những mối quan hệ vô dụng đối với cậu không quá cần thiết.
Chiều nay, Trình Mặc Phỉ không có tiết, Thẩm Ngung cũng không có việc gì, thế là cậu đến phòng học tiết cuối buổi sáng của Trình Mặc Phỉ đợi anh tan học, chiều hai người cùng đi đến bệnh viện.
Trong ký túc xá ngoài Thẩm Ngung, ba người còn lại đều là sinh viên năm hai ngành tài chính.
Sáng sớm, Trình Mặc Phỉ đã gửi thời khóa biểu của ba người vào nhóm ký túc xá, dù sao chuyên ngành và năm học khác nhau, thời gian ca học cũng khác, sống chung một mái nhà, biết thời khóa biểu của mọi người sẽ thuận tiện hơn.
Còn Thẩm Ngung tìm đến dựa vào số phòng học ghi trên thời khóa biểu của Trình Mặc Phỉ.
Nhóm ký túc xá ba người đã lập từ trước, giờ trực tiếp thêm Thẩm Ngung vào.
Tiêu Hùng là quản trị viên, sau khi Thẩm Ngung vào còn đặc biệt đổi tên nhóm.
Tên ban đầu là "Tiến độ thoát ế 1/3", bây giờ đổi thành "Tiến độ thoát ế 1/4".
Ở đại học nơi hormone tập trung, thoát ế đúng là một "chuyện lớn".
Cậu cũng đang cố gắng.
Cố gắng sớm đổi tên nhóm thành "Tiến độ thoát ế 3/4".
Thẩm Ngung vẫn chưa quen với Đại học Yến Thành, tìm một lúc mới thấy phòng học cần đến.
Tiết hiện tại của Trình Mặc Phỉ không phải môn chuyên ngành, mà là môn tự chọn ngoại khóa, Tiêu Hùng và Tôn Hàm Tinh không chọn nên chỉ có một mình anh.
Thẩm Ngung lén lút đến cửa sau phòng học, lập tức nhìn thấy Trình Mặc Phỉ ngồi hàng cuối.
Bên cạnh Trình Mặc Phỉ còn có một chàng trai đang ngồi, trông có vẻ là bạn anh, thỉnh thoảng quay đầu sang nói chuyện, dáng người cao, khuôn mặt vuông vức, lông mày rậm, ngũ quan cực kỳ nổi bật.
Ở bên Trình Mặc Phỉ bảy năm, bạn bè của Trình Mặc Phỉ cậu đều từng gặp qua, có thể là tận mắt nhìn thấy, không thì cũng là qua ảnh, Thẩm Ngung không có ấn tượng gì với người này, có lẽ chỉ là bạn bình thường.
Ở đại học, bạn bình thường sẽ rất nhiều, hầu như sau khi tốt nghiệp dần dần không còn liên lạc nữa.
Tìm đường tốn kha khá thời gian, Thẩm Ngung đợi ở cửa sau một lát, tiếng chuông tan học đã vang lên.
Đại học hầu như không có tình trạng kéo dài tiết học, nhất là môn tự chọn ngoại khóa. Chuông vừa vang, giáo viên đã tuyên bố tan học.
Nhóm sinh viên nóng lòng rời đi.
Trình Mặc Phỉ cũng nhét sách vào cặp, vừa đứng dậy quay người đã đối diện với ánh mắt của Thẩm Ngung.
Trình Mặc Phỉ hơi kinh ngạc, không ngừng tăng tốc, bước nhanh đến trước mặt cậu, hỏi: "Sao lại đến phòng học đợi anh?"
Thẩm Ngung gửi tin nhắn hẹn anh cùng nhau ăn cơm trưa, ăn xong đi bệnh viện, nhưng anh cho là sẽ gặp nhau ở ký túc xá, dù sao sách của anh hơi nặng, phải mang về.
Không ngờ lại nhìn thấy Thẩm Ngung đứng ngoài phòng học.
Thẩm Ngung bịa bừa một lý do: "Em vừa ở tòa nhà giảng đường, nên đi dạo qua đây, tiện thể làm quen môi trường."
Trình Mặc Phỉ gật đầu, cũng không nghĩ nhiều.
Phía sau anh, chàng trai vừa ngồi cùng cũng đeo cặp một bên vai đi tới.
Người đó thậm chí còn cao hơn cả Trình Mặc Phỉ, ước chừng 1m95, nhìn dáng người có vẻ là dân thể thao.
Nói chuyện chắn cửa sau sẽ ảnh hưởng sinh viên khác ra vào, ba người cùng hướng về phía cầu thang.
Người đó vừa đi vừa hỏi: "Thật sự không tham gia à?"
Trình Mặc Phỉ lắc đầu, "Hoạt động của khoa Thể thao các cậu tổ chức, có tôi hay không cũng đâu có sao."
Người đó có chút tiếc nuối, "Vẫn thích đánh cặp với cậu hơn."
Trình Mặc Phỉ cười: "Đâu phải không cùng chơi bóng nữa."
Người đó: "Ừ, được. Đợi giải mùa thu là thành đối thủ rồi."
Trình Mặc Phỉ: "Tập tốt nhé, đừng có lười đấy."
Nói vài câu người đó liền đi về hướng khác, không đi cùng nữa.
Thẩm Ngung chăm chú dựng tai nghe lén, nhưng nghe xong không hiểu gì.
Đối diện ánh mắt nghi hoặc của cậu, Trình Mặc Phỉ giải thích ngắn gọn.
Cậu chàng đó là sinh viên năm ba khoa Thể thao, bạn chơi bóng của Trình Mặc Phỉ, gần đây tổ chức trận giao hữu với khoa Thể thao của trường đại học bên cạnh, muốn mời Trình Mặc Phỉ cùng tham gia, nhưng bị anh từ chối, không phải bởi vì giải đấu giới hạn sinh viên khoa Thể thao mà là vị một nguyên nhân không rõ nào đó.
Còn "giải mùa thu" chỉ giải bóng rổ mùa thu của Đại học Yên Thành, coi như là truyền thống hàng năm, lúc đó mỗi khoa sẽ cử đội tham gia thi đấu trong trường.
Thẩm Ngung trực tiếp hỏi điều thắc mắc trong lòng: "Anh Phỉ, sao anh lại từ chối anh ấy?"
Hai người đi xuống tầng tòa nhà giảng đường, cùng hướng về phía ký túc xá.
Đúng giờ ăn trưa, sinh viên tấp nập trò chuyện khắp nơi, mặt trời trên đỉnh đầu như sóng nhiệt hun đám đông phía dưới.
Trình Mặc Phỉ không lập tức trả lời, tiếp tục đi về phía trước, cách vài giây mới ôm vai Thẩm Ngung, đột nhiên áp sát vào tai cậu thần bí nói nhỏ: "Vì trong đội bọn họ có một người gay."
Thẩm Ngung: "..."
Khoa Thể thao, Nghệ thuật đúng là có tỷ lệ đồng tính nam cao hơn một chút.
Trình Mặc Phỉ tiếp tục: "Học kỳ trước, người đó đột nhiên hẹn hò với bạn trai, tôi mới biết cậu ta là gay, hầu như mỗi lần chơi bóng cậu bạn trai đó đều đến cùng, cử chỉ vô cùng thân mật... tôi sợ người đồng tính, dần dần không cùng chơi bóng với họ nữa."
"...Thì ra là vậy." Thẩm Ngung chăm chú nhìn về phía trước.
Lại là vì nguyên nhân này.
Cậu rất muốn nhân cơ hội dò hỏi, ví dụ hỏi Trình Mặc Phỉ tại sao sợ đồng tính, nhưng nghĩ lại, câu hỏi như vậy thật sự quá kỳ lạ, trai thẳng bình thường sẽ không hỏi một trai thẳng khác tại sao lại sợ đồng tính, nếu để Trình Mặc Phỉ phát hiện ra điều gì bất thường thì không tốt.
Ngoài ra, cậu cũng không biết phải dò hỏi thế nào.
...Làm khó nhau quá.
Nhưng không sao, họ mới chỉ "quen" hai ngày, Trình Mặc Phỉ đã sẵn lòng chia sẻ chuyện của anh, cũng coi như một chiều hướng tốt.
Trình Mặc Phỉ vì thật sự coi Thẩm Ngung là anh em nên mới nói với cậu những chuyện này, người bình thường anh sẽ không chia sẻ.
Dù sao Thẩm Ngung cũng coi anh là anh em nên mới nói nói với anh chuyện riêng tư trong nhà.
Anh em tốt cần phải hiểu nhau.
Sợ Trình Mặc Phỉ cũng hỏi một câu "à đúng rồi em chắc là thẳng chứ", Thẩm Ngung chuyển chủ đề sang hiện tại, hỏi: "Anh Phỉ trưa nay muốn ăn gì? Em mời anh."
Trình Mặc Phỉ như đã nghĩ ra đáp án, nói: "Ăn mì gà xé tầng hai nhà ăn đi, một kỳ nghỉ hè không ăn có hơi nhớ."
Thẩm Ngung: "Vâng."
Một tô mì gà xé chỉ mười một tệ, ước chừng chưa bằng bữa thịt kho tàu Trình Mặc Phỉ mua trưa hôm qua.
Mời khách thật sự hơi chật vật.
Thẩm Ngung không ngốc, nhìn ra Trình Mặc Phỉ đang quan tâm mình, không muốn cậu tốn quá nhiều tiền.
Và cậu cũng thích được Trình Mặc Phỉ quan tâm.
Trong lòng sẽ vô cùng ấm áp.
Thẩm Ngung cũng gọi một phần mì gà xé giống Trình Mặc Phỉ, vị khá ngon, cậu ăn hết sạch.
Trình Mặc Phỉ ngồi đối diện nhìn thấy, cười nói: "Ăn cũng nhiều mà sao gầy thế?"
"Trước đây ở nhà ăn ít, kỳ nghỉ hè làm thêm kiếm được chút tiền mới ăn nhiều hơn." Thẩm Ngung lau miệng.
Tục ngữ nói - có mẹ kế thì có bố kế, huống chi Thẩm Lập Đức vốn dĩ đã không tốt với cậu.
Sau đó Thẩm Lập Đức và mẹ kế sinh con, trong nhà ăn gì ngon đều phải tránh Thẩm Ngung, sợ cậu chiếm "lợi ích" gì đó.
Mỗi tháng Thẩm Lập Đức đều nạp một ít tiền vào thẻ ăn của Thẩm Ngung, ngày ba bữa cậu đều dựa vào chút tiền ít ỏi này, chỉ có thể nói là tạm no, may mà cơm nhà ăn đều miễn phí, Phương Tường còn thường xuyên giúp đỡ cậu, không đến mức đói ăn, chỉ là cơ thể có hơi gầy gò suy dinh dưỡng.
Hai tháng sau khi trọng sinh, cậu luôn ăn uống đầy đủ, bổ sung dinh dưỡng, có như có da có thịt hơn thời điểm này của kiếp trước.
Trình Mặc Phỉ nghe xong ngẩn người, thu lại biểu cảm trên mặt, "Xin lỗi."
Thẩm Ngung không để ý cười với anh: "Không sao."
Cậu không ngại để lộ vết thương cho Trình Mặc Phỉ xem, chỉ mong anh hiểu cậu nhiều hơn.
Thấy Trình Mặc Phỉ cũng ăn xong, Thẩm Ngung chủ động đứng dậy, cầm hai cái đĩa rỗng trước mặt, nói: "Em dọn đĩa cho."
Nói xong liền đi đến nơi thu hồi dụng cụ ăn uống.
Khi quay lại, Trình Mặc Phỉ cầm hai miếng dưa vàng cắt dài trong tay, đưa một miếng cho Thẩm Ngung, vừa nhìn đã biết là cố tình mua cho cậu.
"Này, trái cây tráng miệng."
Thẩm Ngung nhận lấy cắn một miếng.
Vị ngọt thanh, vừa giải nhiệt lại giải khát.
Thẩm Ngung không nhịn được cắn thêm một miếng, nhai nhanh khiến một bên má phồng lên.
Trình Mặc Phỉ nhìn cậu lúc này không khác gì một con hamster.
Chỉ là chưa từng thấy con chuột nào gầy như này.
Con hamster em họ anh nuôi sắp béo như quả cầu.
Xuống tầng một nhà ăn, Trình Mặc Phỉ nhìn thấy cửa hàng trái cây bên cạnh để nửa quả dưa hấu bổ đôi trên bàn, suy nghĩ một lúc, lại mua nửa quả dưa này về.
Tất nhiên là anh không thể một mình ăn hết nửa quả dưa hấu. Vừa về đến ký túc xá, anh đã cắt dưa thành nhiều miếng chia cho ba người.
Trong đó, miếng của Thẩm Ngung là lớn nhất.
...
Sau khi ăn dưa, hai người tranh thủ ngủ trưa. Bệnh viện làm việc lúc 2 giờ chiều, nên 1 giờ rưỡi hai người mới thức dậy và ra ngoài.
Trước khi ra khỏi phòng, Trình Mặc Phỉ bỏ vào túi hai quả quýt, chia cho Thẩm Ngung một quả, để trên đường bóc ăn.
Thẩm Ngung vui vẻ nhận sự "nuông chiều" của Trình Mặc Phỉ.
Quýt mùa này đa phần đều chua, nhưng quýt của Trình Mặc Phỉ lại rất ngọt.
Bệnh viện Nhân dân số 2 thành phố cách Đại học Yến Thành rất gần, chỉ cần ngồi một trạm tàu điện ngầm, đi bộ vài trăm mét là đến, không cần qua đường. Thẩm Ngung đã đặt lịch trước với bác sĩ khoa tâm thần.
Không phải là lần đầu đến bệnh viện này, khiến Thẩm Ngung có cảm giác quen thuộc như xuyên thời gian. Dù sao kiếp trước cậu đã sống ở Yến Thành nhiều năm, mà cơ thể không khỏe phải thường xuyên đến bệnh viện.
Thẩm Ngung ghét bệnh viện, ghét mùi thuốc khử trùng, mỗi lần đến bệnh viện tâm trạng đều tụt xuống, dù cho có Trình Mặc Phỉ đi cùng.
Tâm trạng không tốt hầu như đến từ tình trạng sức khỏe tồi tệ, mà sức khỏe tồi tệ lại bắt nguồn từ công việc độc hại sau khi tốt nghiệp đại học, hàng ngày tiếp xúc với đủ các loại hóa chất, lương thì cao nhưng hao tổn tuổi thọ.
Hiện tại, cậu chỉ hơi gầy và thiếu dinh dưỡng nhẹ, chăm sóc cơ thể tốt thì sẽ trở nên khỏe mạnh.
Không cần phải quá sợ bệnh viện.
Đột nhiên, một bàn tay lớn đặt lên lưng cậu, giọng Trình Mặc Phỉ vang lên: "Sao lại căng thẳng thế?"
Thẩm Ngung: "..."
Thẩm Ngung bước nhanh hơn, thoát khỏi sự đụng chạm của bàn tay kia, tai hơi ửng đỏ, "Không hề."
Trình Mặc Phỉ cười theo sau.
Trải qua một kiếp nhập viện, chuyển viện, hóa trị khiến nỗi sợ hãi đó như khắc sâu vào xương tủy.
"Nhanh lên, thang máy sắp đóng rồi." Thẩm Ngung quay đầu nhìn Trình Mặc Phỉ đang từ từ đi tới.
Nhưng vẫn không kịp.
Hai người đành phải đợi chuyến tiếp theo.
Thẩm Ngung lén nhìn người đang đứng bên cạnh.
May mắn thay, lần này cũng có Trình Mặc Phỉ đi cùng.
...
Trình Mặc Phỉ khá quen thuộc với bệnh viện Nhân dân số 2.
Năm nhất, Tiêu Hùng nhập viện vì viêm ruột thừa, Tôn Tinh Hà cũng bị đau mắt, cả hai đều đến bệnh viện này, và lần nào cũng có Trình Mặc Phỉ đi cùng.
Ốm đau là lúc con người yếu đuối nhất, sống cùng phòng ký túc xá đương nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau.
Sau đó, vào mùa đông, Trình Mặc Phỉ bị sốt cao, nửa đêm cũng là hai người bạn cùng phòng gọi quản lý ký túc xá đưa anh đến bệnh viện.
Bác sĩ khoa tâm thần dịu dàng, kiên nhẫn trò chuyện với Thẩm Ngung.
Trong quá trình trao đổi, Thẩm Ngung không yêu cầu Trình Mặc Phỉ tránh đi, cũng không quan tâm đến việc anh có thể nghe thấy bí mật của cậu, bởi vì bí mật thật sự cậu sẽ không nói với bác sĩ.
Giấu giếm bác sĩ là hành động ngu ngốc, nhưng chuyện tái sinh điên rồ như vậy cậu thực sự không làm thế nào nói ra được.
Do Thẩm Ngung vừa thay đổi môi trường sống, và cũng là lần đầu phát hiện tình trạng mộng du. Nên sau một loạt kiểm tra, bác sĩ không kê bất kỳ loại thuốc tâm thần nào, chỉ bảo cậu về nghỉ ngơi thật tốt, tiếp tục theo dõi, đừng quá lo lắng.
Tình trạng mộng du còn xảy ra thường xuyên, mới phải tiến hành điều trị.
Đối với chuyện này, phản ứng đầu tiên của Thẩm Ngung là tiết kiệm được tiền.
Thời buổi bây giờ, khám bệnh và mua thuốc đều không rẻ, số tiền ít ỏi của cậu không đủ để tiêu cho những thứ này.
Rời khỏi bệnh viện, thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của Thẩm Ngung, Trình Mặc Phỉ mua liền hai phần tào phớ lạnh ở cổng bệnh viện để ăn mừng.
Cộng với trái cây buổi trưa, coi như đủ để trả lại món mì gà trộn 11 tệ mà Thẩm Ngung mời.
Mời khách xong cũng chỉ là mời cho vui.
Trình Mặc Phỉ từ nhỏ gia đình đã khá giả, tiêu tiền khá thoải mái, cũng không so đo với người khác về những khoản lặt vặt, thỉnh thoảng còn "phát tài" bị thầy bói lừa.
Thẩm Ngung lại là quả mướp đắng lớn lên trong cái khổ, dù đã thi đỗ đại học, sau đó tốt nghiệp làm công việc lương cao, nhưng cậu vẫn quen thói tiết kiệm, không nỡ tiêu tiền vào bản thân.
Sau khi xác định quan hệ và sống chung, hai người cũng từng có chút bất đồng về vấn đề chi tiêu hàng ngày.
Cuối cùng, sau khi thống nhất, tiền giao cho Thẩm Ngung quản lý để mỗi tháng chi tiêu một khoản nhất định, Trình Mặc Phỉ không được lén đi xem bói vận mệnh của hai người nữa.
Hầu như tất cả thầy bói đều nói nhân duyên của hai người rất dài, nhưng cuối cùng cậu vẫn là người rời đi trước.
Hai người vừa ăn đậu hũ lạnh vừa đi về phía cổng tàu điện ngầm.
Trình Mặc Phỉ đột nhiên dùng khuỷu tay huých nhẹ vào cậu, "Này, đằng kia có thầy bói, chúng ta qua xem thử đi."
Thẩm Ngung: "..."
Thẩm Ngung cố gắng kìm nén cảm xúc muốn "dạy dỗ" Trình Mặc Phỉ trong lòng, nghĩ rằng họ mới "quen nhau" không lâu, quản quá nhiều cũng không tốt, nên im lặng đi theo anh đến trước quầy của thầy bói.
Trình Mặc Phỉ không nói gì, lập tức quét mã thanh toán.
"Anh muốn xem gì?"
"Tôi cũng không biết, thầy xem giúp đi."
Thẩm Ngung nhức đầu nhìn cảnh trước mắt, đúng lúc ăn xong bát tào phớ nên đi tìm thùng rác để vứt.
Khi quay lại, Thẩm Ngung nghe thấy thầy bói nói với Trình Mặc Phỉ: "Sao Hồng Loan động, năm nay anh sẽ có vận đào hoa."
Thẩm Ngung lạnh lùng cười thầm.
Sao Hồng Loan chủ yếu là về hôn nhân, Trình Mặc Phỉ năm nay mới 19 tuổi, chưa đến tuổi kết hôn hợp pháp, kiến thức văn hóa của thầy bói thời nay ngày càng thiếu thốn.
Chắc là thấy Trình Mặc Phỉ đẹp trai, nên cố ý nói vậy.
Thẩm Ngung coi mà thấy phiền, nhưng không tiện nói ra, nên đành quay lưng lại, nhìn chằm chằm vào dòng xe cộ qua lại bên đường.
May mắn là không lâu sau, buổi xem bói kết thúc, Trình Mặc Phỉ đứng dậy gọi cậu cùng tiếp tục đi về phía cổng tàu điện ngầm.
Đứng trên thang cuốn xuống tầng -1, Trình Mặc Phỉ đột nhiên lên tiếng: "Có phải em cảm thấy anh rất mê tín không?"
Thẩm Ngung: "... Cũng không hẳn."
Trình Mặc Phỉ dường như nhận ra cậu đang trả lời không thật lòng, từ từ giải thích: "Năm anh học cấp hai, cả nhà phát hiện bà ngoại bị ung thư, chạy chữa khắp các bệnh viện trong và ngoài nước, đều nói tình hình không mấy khả quan, có lẽ không thể cùng nhau đón năm mới, cả nhà đều không dám nói thật với bà."
"Bà ngoại là người hơi mê tín, thích đốt hương cầu Phật, xem bói, lúc đó bà tìm một thầy bói được cho là rất linh, xem tuổi thọ của bà, thầy bói nói bà còn sống được hơn hai mươi năm nữa."
"Bà ngoại tin điều đó."
Thẩm Ngung thở gấp hơn, "Vậy bây giờ bà..."
Thật ra cậu đã biết câu trả lời.
Thẩm Ngung từng gặp bà ngoại của Trình Mặc Phỉ, hơn mười năm sau, bà vẫn sống và còn lì xì cho cậu một phong bì thật to.
Trình Mặc Phỉ: "Vẫn sống tốt, bệnh tình được kiểm soát, những ca phẫu thuật khó khăn nhất cũng đều vượt qua, mỗi tuần anh đều dành thời gian đến thăm bà. Lúc đó bác sĩ cũng cảm thấy khó tin, nhưng đôi khi niềm tin thực sự mạnh mẽ đến mức đáng sợ."
"Sau đó, mỗi khi gặp những quầy bói như vậy, anh cũng xem một chút, thực ra anh không tin vào những chuyện này, họ có thể là kẻ lừa đảo, nhưng cũng có thể là những người truyền tải niềm tin, coi như mất vài chục tệ để thúc đẩy nền kinh tế..."
"Này, sao lại khóc rồi?"
"Sắp xuống thang cuốn đó, xuống trước đi, đừng để bị ngã."
Được Trình Mặc Phỉ đỡ, Thẩm Ngung vững vàng bước xuống thang cuốn, nhưng cơ thể lại hơi chao đảo.
Nước mắt không kiểm soát được trào ra.
Thẩm Ngung xấu hổ cúi đầu, dùng tay lau đi, nhưng càng lau càng ướt.
Cậu vẫn luôn là người vừa lạc quan vừa bi quan, cơ thể cũng mãi cứ không khỏe như thế, lạc quan vì sợ chết, bi quan vì sống cũng chỉ toàn đau khổ đi kèm.
Khi mới quen Trình Mặc Phỉ, cậu thường xuyên bị ốm vặt, còn đùa rằng công việc này hàng ngày tiếp xúc với các hóa chất nguy hiểm, không biết có phải chết trẻ không.
Sau đó, lời nói đùa trở thành sự thật.
Cậu không nhớ mình phát hiện ra sở thích "mê tín nhỏ" của Trình Mặc Phỉ bắt đầu từ lúc nào, chỉ nhớ khi bị cậu "phê bình", Trình Mặc Phỉ chỉ cười hì hì, không những không giải thích, mà còn cho cậu xem kết luận của các thầy bói về mối nhân duyên thật dài của họ.
Thẩm Ngung còn nhớ, sau khi phát hiện mình bị ung thư, Trình Mặc Phỉ lại lén đi xem bói một lần nữa, thầy bói nói nhân duyên của họ sẽ rất dài rất dài.
Nhưng cậu không nghe, không tin.
Hóa ra, Trình Mặc Phỉ từ đầu đến cuối cũng chưa từng tin những điều đó.