Người Anh Em, Cậu Thơm Quá!

Chương 5:



Thẩm Ngung đột nhiên bị gọi tên: "..." 

Giữa những tên trai thẳng, khoe khoang thân hình đúng là rất bình thường. 

Trong lòng Thẩm Ngung, hai bé nhỏ đánh nhau chưa đầy một giây. 

Một bé nói: Tốt nhất đừng sờ, cẩn thận lộ đấy. 

Bé khác nói: Sờ đi sờ đi, đâu phải lần đầu sờ, có gì phải ngại, cơ hội ăn đậu hũ ngon như vậy sao phải từ chối. Người khác đều sờ mà, đâu dễ lộ đến thế. 

Bé thứ hai dễ dàng đánh bại bé thứ nhất. 

Thẩm Ngung giả vờ bình tĩnh: "Được thôi." 

Vì vừa mới bị sặc nước, hai má cậu hơi đỏ, mắt cũng ướt át, dù sao đã sờ qua quá nhiều lần, không đến mức ngại ngùng, nhưng vẫn có một chút căng thẳng. 

Trình Mặc Phỉ cười cười bước đến trước mặt cậu, giống như một chú chó đang chờ chủ nhân vu.ốt ve. 

Thẩm Ngung giơ tay lên, nhẹ nhàng sờ sờ cơ bụng gần trong tầm tay. 

Có lẽ lực quá nhẹ, Trình Mặc Phỉ cười cười né tránh, nói: "Ngứa." 

Giây tiếp theo liền giơ tay nắm lấy bàn tay chưa thu về của Thẩm Ngung, đặt trên cơ bụng đẹp đẽ dùng lực sờ sờ. 

Thẩm Ngung: "..." 

Sờ xong, Trình Mặc Phỉ hỏi: "Thế nào?" 

Thẩm Ngung mím môi, cố gắng đưa ra câu trả lời anh muốn: "Dáng anh Phỉ đẹp quá." 

Nhận được lời khen, Trình Mặc Phỉ tâm trạng rất tốt, véo véo bàn tay không có chút thịt nào của Thẩm Ngung, nói: "Nhìn em gầy thế, sau này anh Phỉ dẫn em đi tập luyện." 

Thẩm Ngung cười một tiếng, "Được." 

Trình Mặc Phỉ mười chín tuổi... thật sự quá đáng yêu. 

Sờ xong cơ bụng, Thẩm Ngung ôm đồng phục quân sự vào phòng tắm, bỏ vào máy giặt, lại tắm qua một chút, dùng sữa tắm mùi cam mà Trình Mặc Phỉ thích nhất. 

Khi bước ra khỏi phòng tắm, Trình Mặc Phỉ đã mặc áo vào, ngồi trước máy tính xử lý bảng excel, mới khai giảng còn nhiều việc cần làm. 

Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Trình Mặc Phỉ nhìn qua Thẩm Ngung vừa tắm xong, tiếp tục gõ bàn phím. 

Chỉ là trong lòng không khỏi suy nghĩ - đúng là mùi hương mình thích làm gì cũng thấy thoải mái. 

Thẩm Ngung rút điện thoại đã sạc đầy, xem công việc trong nhóm lớp, không có thông báo mới, WeChat thì nhận được một tin nhắn. 

Là bạn thân thời cấp ba gửi đến. 

[Phương Tường]: Ký túc xá mới quen chưa? Tớ vừa tập xong.

[Phương Tường]: Tớ mệt chết mất, cái kỳ quân sự này bao giờ mới kết thúc đây... 

Hai người là bạn từ nhỏ, năm nay đều học năm nhất, đối phương khai giảng sớm hơn cậu hai ngày, hôm nay đã bắt đầu học quân sự. 

Thẩm Ngung cười cười gửi cho cậu ta một sticker "cố lên", nói: [Ký túc xá mới rất tốt, đàn anh đều rất quan tâm tớ.]

[Phương Tường]: Vậy thì tốt rồi.

[Phương Tường]: Tớ phải đi tắm đây, muộn hết chỗ.

[Thẩm Ngung]: Mau đi đi.

Tắt hộp thoại, Thẩm Ngung nhìn về phía Trình Mặc Phỉ đang gõ bàn phím, mở một ứng dụng hẹn hò trên điện thoại. 

Đây là ứng dụng hẹn hò từng dùng chung với Trình Mặc Phỉ, có thể ghi chép ngày tháng, viết nhật ký, ghi chép chi tiêu, sau khi sống chung thấy phiền phức nên không dùng nữa. 

Thẩm Ngung chọn tải nó về vì nhiều năm sau ứng dụng này vẫn chưa bị đào thải, chức năng rất tốt. 

Thẩm Ngung nhấp vào phần nhật ký trong ứng dụng, chăm chú ghi chép ngày hôm nay. 

Hôm nay là ngày 6 tháng 9. 

Cậu đặt tên ngày này là "tái ngộ". 

[Hôm nay đăng ký nhập học Đại học Yến Thành, em gặp được anh của tuổi mười chín, anh cực kỳ cực kỳ đáng yêu]

[Anh mười chín tuổi cho rằng mình là một người đàn ông thẳng sợ đồng tính, người xung quanh cũng nghĩ vậy. Sau này khi nào anh thay đổi nhỉ? Anh chưa từng nhắc với em, nhưng không trách anh, là vấn đề ở em, khiến anh không dám nói]

[Rất tò mò không biết kiếp trước Tiêu Hùng và Tôn Hàm Tinh biết anh và một người đàn ông đến với nhau sẽ có phản ứng thế nào...]

[Nhưng không sao, kiếp này chắc cũng sẽ gặp]

[Tối nay anh tắm xong c.ởi trần bước ra, còn chủ động cho em sờ cơ bụng, rất biết quyến rũ người khác. Nhưng phải nói thật – sờ sướng lắm, có cảm giác như anh có một sức mạnh vô tận]

[Bây giờ anh đang ngồi cạnh em, gõ bàn phím, sau này những ngày như vậy còn rất nhiều]

[Chúng ta sẽ không chia tay nữa]

...... 

Ký túc xá Đại học Yến Thành ban đêm không cắt điện, phòng 520 cũng không quy củ lắm, nhưng trước 11 giờ rưỡi đều đã lên giường, hoặc nhắn tin trên điện thoại, hoặc xem video, hoặc đeo tai nghe chơi game, chưa ngủ, nhưng cũng không phát ra tiếng ồn lớn. 

Cũng là để tâm Thẩm Ngung - hôm nay đăng ký nhập học, chuyển vào ký túc xá bận rộn cả ngày, phải nghỉ ngơi sớm một chút. 

Thẩm Ngung thật sự có chút mệt, ngủ rất nhanh. 

Khi vừa sống lại, ngày nào cậu cũng mất ngủ, không thể ngủ ngon, sau đó đến Yến Thành, nghe ngóng một chút tin tức về Trình Mặc Phỉ và mẹ mới dần cải thiện. 

Muốn chăm sóc tốt cơ thể, thời gian biểu lành mạnh là vô cùng cần thiết, gần một tháng nay chất lượng giấc ngủ của cậu được nâng cao. 

Nhưng tối nay ngủ thoải mái lạ thường. 

Là vì có Trình Mặc Phỉ ở bên cạnh phải không? 

...... 

Nửa đêm, hơn 2 giờ sáng. 

Trình Mặc Phỉ bị động tĩnh trên giường làm tỉnh giấc. 

Để tiện đi vệ sinh ban đêm, rèm cửa ký túc xá không kéo kín, sẽ chừa một góc nhỏ, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu vào, mơ hồ có thể nhìn thấy từng đường nét. 

Trình Mặc Phỉ nhìn thấy một bóng người leo lên giường mình, ôm anh qua chăn. 

Trong bóng tối, hơi thở đều đều ngay bên tai. 

Theo đó là mùi hương sữa tắm vị cam thoang thoảng. 

Trình Mặc Phỉ lập tức tỉnh táo hẳn. 

Nửa đêm ngủ ngon đột nhiên có người leo lên giường thật sự rất kỳ lạ, anh cũng là lần đầu gặp tình huống này. 

Nhưng Thẩm Ngung ôm anh ngủ rất say, không có bất kỳ động tác nào khác, cũng không có dấu hiệu tỉnh giấc, chỉ là đổi chỗ tiếp tục ngủ. 

Hai chữ "mộng du" lập tức nhảy vào đầu anh. 

Thẩm Ngung hình như đang bị mộng du. 

Trình Mặc Phỉ cũng là lần đầu gặp người mộng du, không biết phải làm sao. 

"Thẩm Ngung, Thẩm Ngung." Anh khẽ gọi vài tiếng tên cậu. 

Thẩm Ngung không có phản ứng gì, vẫn ngủ rất say. 

Bên cạnh Tiêu Hùng ngáy như sấm, nghe hơi thở nhẹ nhàng bên cạnh, trong lòng Trình Mặc Phỉ đột nhiên dâng lên một chút may mắn, nếu mộng du là Tiêu Hùng anh không chịu nổi. 

Anh nheo mắt, mở điện thoại bên gối nhìn một cái.

2:35. 

Đúng là thời điểm tốt để mộng du. 

Đầu mũi là mùi hương cam dễ chịu, Trình Mặc Phỉ tắt điện thoại, do dự cả một phút, cuối cùng vẫn không đánh thức Thẩm Ngung. 

Nghe nói người mộng du kỵ nhất việc bị đánh thức, hơn nữa nửa đêm thế này, gọi dậy chắc sẽ mất ngủ, tân sinh viên nhập học có nhiều việc, ngủ ngon là quan trọng nhất. 

Em nhỏ khóa dưới hoàn cảnh có chút đáng thương, chứng mộng du có lẽ cũng liên quan. 

Đợi ngày mai tỉnh dậy nói chuyện với em ấy. 

Dù sao sống cùng nhau cũng coi như là anh em. 

Anh em tốt chật chội một chút cũng không sao. 

Điều hòa trong phòng hơi lạnh, Trình Mặc Phỉ kéo chăn đắp cho Thẩm Ngung, không gian không quá lớn, hai người dính chặt vào nhau. 

Vốn nghĩ nửa đêm chợt tỉnh, ngủ lại sẽ hơi khó, ai ngờ ngửi mùi cam chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi. 

...... 

Thẩm Ngung chưa từng có giấc ngủ nào tốt như vậy. 

Có thể nói là ngủ ngon nhất từ khi sống lại đến nay. 

Mơ màng mở mắt, đầu tiên Thẩm Ngung cảm thấy cơ thể hơi khó cử động, vô thức xoay người, ai ngờ đột nhiên đâm vào đôi mắt nâu nhạt quen thuộc. 

Thẩm Ngung ngây người nhìn vài giây, lập tức nhắm mắt lại. 

Sao vẫn còn mơ... 

Giấc mơ này cũng rất đúng lúc, trước đây trong mơ đều là Trình Mặc Phỉ ba mươi tuổi, hôm nay đột nhiên biến thành Trình Mặc Phỉ mười chín tuổi. 

"Tỉnh rồi?" Giọng nói của Trình Mặc Phỉ mang theo chút khàn khàn khi vừa tỉnh giấc. 

Thẩm Ngung: "..." 

Hình như, có lẽ, có thể, hình như - đây không phải mơ. 

Không phải mơ... không phải mơ cũng có nghĩa là hiện tại cậu đang ngủ cùng Trình Mặc Phỉ, chăn đệm của cậu không thoải mái như vậy, giường cũng là giường của Trình Mặc Phỉ. 

Sao sao sao sao sao cậu lại ngủ lên giường Trình Mặc Phỉ??!! 

Thẩm Ngung trong đầu trống rỗng. 

Khoảng nửa phút sau, Thẩm Ngung chết lặng mở mắt, dũng cảm đối mặt hiện thực. 

So với lúc nãy, đôi mắt nâu nhạt đã thêm chút ý cười. 

Thẩm Ngung cảm thấy nhẹ nhõm. 

Vẫn còn cười được, chắc là không bị lộ gì. 

"Chuyện này là sao vậy?" Thẩm Ngung khẽ hỏi, "Sao em lại ngủ trên giường anh Phỉ?" 

Trình Mặc Phỉ nghiêm túc, hỏi ngược lại: "Em bị mộng du, em không biết sao?" 

Thẩm Ngung ngơ ngác lắc đầu. 

Mộng du? Trước đây cậu chưa từng bị mộng du. 

Nhưng cậu vẫn áy náy. 

Trong lòng cậu có một dự đoán mơ hồ - mộng du có lẽ là vì quá muốn ở bên Trình Mặc Phỉ, trong giấc ngủ cơ thể theo bản năng leo lên giường anh. 

Có lẽ... cậu không làm gì quá đáng đâu nhỉ? 

May mắn là sau đó Trình Mặc Phỉ đã kể lại chuyện tối qua cho cậu. 

Thẩm Ngung nghe xong thầm thở phào. 

Chỉ ngủ thôi thì không sao. 

"Xin lỗi, em cũng không biết mình bị mộng du." Thẩm Ngung nhỏ nhẹ nói, thành khẩn nhận lỗi. 

Trình Mặc Phỉ: "Không sao. Có muốn đi khám bác sĩ không? Mộng du khá nguy hiểm." 

Thẩm Ngung vâng một tiếng, thực ra cậu có hơi sợ bệnh viện, nhưng có vấn đề phải kịp thời chữa trị, không thể trì hoãn, nếu không sẽ lặp lại vết xe đổ của kiếp trước. 

Thẩm Ngung: "Được ạ, gần đây có bệnh viện nào không?" 

Trình Mặc Phỉ suy nghĩ một lát, nói: "Có một cái. Chiều nay anh không có tiết, em xem lúc nào rảnh, anh đưa em đi." 

"Vâng ạ, cảm ơn anh Phỉ... làm phiền anh rồi, em mời anh ăn cơm." Thẩm Ngung cúi mắt xuống, lông mi dài và dày, che đi con ngươi đen láy, trông rất ngoan ngoãn. 

Trình Mặc Phỉ vừa định nói không cần, liền nghe một giọng nói đối diện vang lên: "Chết tiệt, sao hai người lại ngủ cùng nhau?" 

Thẩm Ngung giật mình. 

Trình Mặc Phỉ cảm nhận được người bên cạnh run lên, đối diện ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Hùng trên giường, thong thả nói: "Anh em tốt ngủ cùng nhau thì có sao, ồn ào." 

Tiêu Hùng: "?" 

Dù là thế... nhưng... 

Trình Mặc Phỉ chỉ đùa một câu, sau đó giải thích: "Tối qua Tiểu Thẩm mộng du." 

Vấn đề mộng du không lớn cũng không nhỏ, sống cùng ký túc xá, vẫn phải nói cho hai người khác biết, nếu tối nay Thẩm Ngung lại mộng du trèo lên giường người khác, họ sẽ không đến mức hoảng sợ. 

Tiêu Hùng: "Ừ ừ." Thì ra là vậy. 

Bên kia Tôn Hàm Tinh cũng tỉnh giấc, quan tâm hỏi: "Sao lại bị mộng du?" 

Trình Mặc Phỉ ngồi dậy, miêu tả đơn giản tình hình tối qua, "Em ấy cũng không rõ, đây là lần đầu phát hiện ra. Chiều nay tôi đưa em ấy đi bệnh viện kiểm tra." 

"À, được, có lẽ là nhập học không quen?" 

"Xem bác sĩ nói sao." 

Toàn bộ quá trình Thẩm Ngung đều áy náy như một chú chim cút, không nói gì. 

Trình Mặc Phỉ tự động hiểu thành Thẩm Ngung cảm thấy mình làm phiền người khác nên áy náy. Từ việc Thẩm Ngung chủ động đổ rác, mang bưu kiện, muốn mời anh ăn cơm có thể thấy nhân phẩm của cậu rất tốt, người như vậy cũng sợ nhất là làm phiền người khác. 

Anh cũng không cảm thấy Thẩm Ngung làm phiền gì, tối qua anh ngủ khá ngon, Thẩm Ngung giống như một túi thơm hình người. 

Trình Mặc Phỉ lập tức giơ tay xoa xoa mái tóc vốn đã bù xù vì ngủ một đêm của cậu, giống như an ủi con cháu trong nhà, nói: "Không sao, không phải chuyện lớn, sau này hai cái giường này em muốn ngủ lúc nào cũng được, chỉ cần cẩn thận đừng ngã xuống." 

Thẩm Ngung: "..." 

Mấy cậu "trai thẳng" đều "hào phóng" như vậy sao?

Lời của tác giả:

[Ngủ thoải mái] 💛


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com