Sáng hôm sau Chúc Vy thức dậy lúc 6h liền nhanh chóng kêu một chiếc taxi đậu trước cổng trường. Sau đó lại kéo hành lý xuống nhét vào xe rồi rời đi ngay lập tức. Hành lý của Chúc Vy không quá nhiều, chỉ có một chiếc vali và một chiếc giỏ đồ nhỏ, trên vai cô thì đeo chiếc balo thường ngày đi học.
Từ Bắc Thành về Đông Thành thì có thể đi tàu hoặc là đi máy bay. Nhưng vì tiết kiệm chi phí nên Chúc Vy đã đặt trước vé tàu cả tuần, phòng hờ tết đến ai cũng đều về quê thì sẽ không đủ vé.
Vốn dĩ vé tàu Chúc Vy mua là 8h mới xuất phát, đi mất 6 tiếng thì sẽ đến trạm ở Đông Thành. Nhưng sáng ra cô lại thấy tin nhắn của Tống Sầm, cô nghĩ đến trường hợp nếu cô không trả lời thì anh cũng sẽ ghé ký túc xá xem thử nên vừa sáng là cô đã tranh thủ đi ngay. Hiện tại cô không muốn đối mặt với anh, trong lòng cô vẫn còn ngỗn ngang nhiều thứ vì những chuyện hôm qua xảy ra lắm.
Đúng như Chúc Vy nghĩ, khi cô vừa rời đi khỏi cổng trường không lâu xe thể thao của Tống Sầm đã chạy tới. Nhưng vì không phải là sinh viên ở ký túc xá nên anh không được phép vào trong.
Nhìn lại tin nhắn từ tối hôm qua Chúc Vy vẫn không hồi âm Tống Sầm có dự cảm không lành. Liền nhanh tay nhấn nút gọi, điện thoại cũng nhanh chóng nối máy đến điện thoại của Chúc Vy. Bên này Chúc Vy nghe tiếng chuông thì giật mình, suy nghĩ một hồi quyết định sẽ không nghe máy. Cô cũng cài chế độ hạn chế với Tống Sầm ngay sau đó.
Xe chạy tầm 30 phút là đã đến ga tàu, Chúc Vy xuống xe rồi trả tiền cho taxi. Còn khoảng 1 tiếng nữa tàu sẽ khởi hành, Chúc Vy không ngần ngại liền lấy vé tàu ra cho nhân viên kiểm tra rồi lên tàu trước, hành lý cũng được sắp xếp ngay ngắn.
Đến khi tàu chạy đi Chúc Vy vẫn không biết bên ngoài Tống Sầm tìm kiếm mình khổ sở như thế nào. Ngày hôm qua cô có nói sẽ về quê bằng tàu nên anh đã liều mạng lái xe đến trạm gần nhất để tìm gặp cô. Nhưng ga tàu rộng lớn, anh tìm mãi vẫn không thấy bóng dáng cô đâu.
Lúc tàu chạy đi thì hai người lại vô tình lướt qua nhau mà không hề hay biết. Một bên thì muốn trốn tránh, bên còn lại thì đi tìm vì không biết chuyện gì xảy ra để đối phương không trả lời tin nhắn mình.
Không phải hôm qua hai người vẫn còn đi chơi rất vui vẻ với nhau hay sao!
Chúc Vy về nhà thì đã gần 3h chiều, cô không gọi ba mẹ ra đón mà tự mình bắt xe về nhà. Bởi vì cô biết giờ này ba mẹ vẫn còn đi làm, em trai thì vẫn đang đi học. Cô muốn tự tạo bất ngờ cho mọi người.
Buổi chiều hôm đó 6h ba mẹ cùng em trai mới trở về nhà. Đúng lúc Chúc Vy cũng vừa đi mua ít đồ ăn về nhà, lâu lắm rồi cô không được ăn cơm do mẹ nấu. Nhìn thấy trong tủ lạnh cũng còn ít đồ ăn, nên tiện thể đi mua rồi ra ngoài hóng gió luôn.
Lúc Chúc Vy vừa về đến nhà trên tay lĩnh kĩnh đồ ăn thì gặp ba mẹ cùng em trai cũng đang trở về nhà, cả ba người đối diện nhau mà chỉ biết cười đùa, bất ngờ.
Chúc Nhân chạy lại ôm cô đầy yêu thương, cậu bé chỉ mới học cấp 2 nhưng chiều cao thì đã gần bằng cô rồi.
“ Chị hai về rồi, em nhớ chị hai lắm ’’
Gia đình Chúc Vy tuy không giàu sang phú quý nhưng tình cảm gia đình thì luôn hạnh phúc ấm áp hơn bao giờ hết.
“ Có thật không đấy? Chị hai thấy em nhớ cái món đồ chơi mà dặn chị hai mua thì đúng hơn. ’’ Chúc Vy nhéo má cậu em trai của mình làm bộ như đã nhìn thấu mọi chuyện.
“ Nhưng em vẫn nhớ chị hai hơn mà ’’ Chúc Nhân bị nhéo đau liền tủi thân.
“ Sao con về mà không báo cho ba mẹ biết để ba mẹ đi đón con ’’ nếu báo cho bà biết thì bà đã xin về sớm để nấu một bữa thịnh soạn bồi bổ cho con gái mình rồi.
Từ ngày xa nhà đi học Chúc Vy cũng ốm hẳn ra.
“ Con lớn rồi mà mẹ, ba mẹ còn phải đi làm mà ’’
Chúc Vy khoác tay ba mẹ mình đi vào trong nhà, bỏ lại Chúc Nhân lẽo đẽo theo sau. Đúng là chị hai về là mình ra rìa mà.
“ Con đó, đi học cũng không biết chăm sóc mình. Càng ngày lại càng ốm ’’ mẹ lúc nào cũng nói cô về việc ăn uống hay chăm sóc bản thân.
“ Con gái mà ốm một chút thì đẹp chứ sao, nhưng đừng để cho ốm quá là được có biết không con! ’’ lúc đó thì lại có ba cô tiếp lời giúp.
“ Vâng con nhớ rồi ạ ’’ Chúc Vy cười tủm tỉm.
“ Ông đó, suốt ngày cứ hùa theo con nó ’’ ba cô cũng không thoát được cảnh bị mẹ cằn nhằn.
Nhưng những lời cằn nhằn đó cũng chỉ toàn là tình yêu thương mà mẹ dành cho gia đình của mình. Có yêu thương thì mới có la mắng, cằn nhằn để con cái hiểu chuyện nên người.
“ Chắc con vẫn chưa ăn đâu hả, để mẹ vào nấu cơm cho ba cha con ăn luôn ’’
“ Con có mua đồ ăn hết rồi đó mẹ ’’
“ Ừm để mẹ vào xem xem con mua cái gì rồi mẹ nấu cho ’’
Chúc Vy tính đi cùng mẹ vào nấu ăn nhưng lại bị Chúc Nhân giữ lại. Cậu em là đang muốn gặp món quà từ Bắc Thành đem về đây mà.
“ Chị hai ơi quà của em đâu ạ? ’’
“ Chị để ở trên phòng đó, để chị đi lấy cho em ’’
“ Để em lên phòng với chị nha ’’ Chúc Nhân sốt ruột đến nổi không chờ được phút giây nào nữa.
Nhà của Chúc Vy ở quê nói lớn thì cũng không quá lớn, mà nói nhỏ thì cũng không quá nhỏ. Căn nhà của gia đình cô là một căn nhà cấp bốn, cũng có tầng trệt và một lầu, gồm ba phòng ngủ và một nhà bếp vừa vặn.
Phòng của Chúc Vy và Chúc Nhân thì ở trên lầu còn phòng của ba mẹ thì ở tầng trệt. phòng khách của nhà thì khá là nhỏ, nhưng cũng để đủ một bộ bàn ghế để tiếp khách vào dịp lễ tết. Nhìn sơ căn nhà không rộng rãi, khang trang nhưng lại ấm cúng không nhà nào sánh bằng.
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***