Nghịch Tử Không Nghe Lời Thì Không Cần Phải Giữ

Chương 9



Những năm gần đây, họ vẫn thường đến chỗ ta xin xỏ.

Tuy nhiên ta đều đuổi họ đi.

Dựa vào cái gì chứ?

Khi ta lâm cảnh khốn khó, đâu thấy họ cho ta dù chỉ một hạt gạo.

Hai tỷ tỷ của ta, c.h.ế.t sớm.

Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận được thông báo truyện mới sớm nhất nha!

Nguyên nhân cái c.h.ế.t ư, giờ không còn cách nào biết được.

Tuy nhiên, chắc hẳn là do đương kim Thánh thượng ra tay.

Xét cho cùng, ai có thể chấp nhận một Hoàng tử lại có mẹ đẻ là thê tử của huynh đệ của Hoàng đế chứ?

Dù đó chỉ là một đệ tức góa.

Ba tỷ muội Chương gia, đột nhiên có một người chết, rất bình thường. Người còn lại, có lẽ bị nghi ngờ biết sự thật, cũng vì thế mà qua đời.

Nhưng nếu cả ba tỷ muội cùng c.h.ế.t thì sẽ gây nghi ngờ.

Lúc đó tình cờ có mấy người họ hàng đến nhờ ta giúp đỡ, ta đều từ chối hết.

Ta cố tình tung tin đồn bất hòa với Hạ gia, lại thêm việc tình cảm giữa ta và hai tỷ tỷ vốn đã nổi tiếng không tốt đẹp, nên ta mới sống sót đến giờ.

Bao nhiêu năm qua, đứa trẻ đó đã lớn, cuối cùng cũng nghi ngờ về thân phận của mình, tìm đến ta.

Còn ta, làm sao có thể không nói cho hắn ta biết chứ?

Xét cho cùng, ta chính là dì ruột của hắn ta.

Vị đương kim thánh thượng đó, đến giờ vẫn chưa hoàn toàn hết nghi ngờ ta.

Ta nhìn thời tiết, đứng dậy khỏi ghế xích đu.

Nhưng đứa cháu ngoại ruột này của ta, ai biết được sau này có phản bội ta không?

17

Trong ngục tối âm u, Lưu Chí Châu ngồi thẫn thờ với mái tóc rối bời.

Ta lặng lẽ nhìn hắn ta, một lúc sau gọi tên hắn ta.

"Lưu Chí Châu."

Ánh mắt vô hồn của hắn ta nhìn thấy ta, lập tức sáng lên.

Hắn ta lao đến cánh cửa sắt, tiếng xích sắt kêu sột soạt.

"Mẹ, người đến cứu con phải không? Con biết mà, con biết người sẽ không bỏ rơi con."

"Lưu Chí Châu." Ta lại nhắc lại tên hắn ta một lần nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Dạ, con đây, mẹ ơi, mau cứu con ra. Ở đây thật tối, lại quá lạnh. Mỗi ngày con đều ăn không ngon, ngủ không yên. Những người đó còn mỉa mai con, bảo con đã là Thế tử bị phế rồi... Con không tin, người mau nói với họ, con vẫn là Thế tử của hầu phủ, đúng không?"

Lưu Chí Châu nói rất nhanh, giọng điệu cao vút, tay chỉ trỏ về phía lính canh ở bên ngoài, trông như người mất trí.

"Hoàng thượng quả thực đã tước bỏ chức Thế tử của ngươi." Ta tỉ mỉ nói với hắn ta: "Hoàng thượng đã hạ chỉ, bảo La Mộng bỏ ngươi. Bây giờ ngươi tự do rồi, muốn cưới ai thì cưới, nếu sau này ngươi còn có thể ra khỏi đây."

Lưu Chí Châu trợn tròn mắt, rồi đột nhiên lại kích động lên, tiếng xích kêu càng lớn hơn.

"Không, con không tin. Đây không phải sự thật! Mẹ, con sai rồi, con thực sự sai rồi. Người không thích Hàm Nhi mà, con không cưới nàng ta là được, về sau con sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh người và La Mộng, ồ, phải rồi, còn cả Noãn Noãn nữa. Mẹ, người đừng bỏ con..."

Lưu Chí Châu nghẹn ngào khóc lên một cách nhỏ nhẹ.

Giống như khi còn nhỏ, lúc ta thất vọng về hắn ta, hắn ta rất sợ hãi.

Nhưng ta đã không còn sức để tha thứ cho hắn ta nữa.

Cái gọi là tình thân huyết thống này, ta đã trả giá quá nhiều quá nhiều.

"Hàm Nhi đó của ngươi đã c.h.ế.t rồi. Nếu ngươi còn có chút tình nghĩa với nàng ta, sau này ra ngoài được thì thắp cho nàng ta một nén hương. Còn về nguyên nhân cái c.h.ế.t của nàng ta, ta khuyên ngươi đừng điều tra, nếu ngươi không muốn chết."

Lưu Chí Châu mặt đầy nước mắt, cũng không biết có nghe thấy lời ta nói không, chỉ lặp đi lặp lại "Con sai rồi, con sai rồi."

Ta lắc đầu, rời khỏi nơi này.

18

Giữa mùa hè, vào ngày nóng nhất.

Lão phu nhân của Hoài Nam Hầu phủ cùng nhi tức và tôn nữ khi đang điều dưỡng ở thôn quê, đã c.h.ế.t trong một đám cháy lớn.

Vì là hỏa hoạn do trời giáng, khi có người phát hiện thì đã không thể cứu vãn.

Trang viên đã trở thành đống đổ nát.

Mấy người lão bộc sống ở khu vực ngoài lại không sao.

Nhất thời khiến người ta thở dài không thôi.

Hoài Nam Hầu phủ vì mất đi chỗ dựa tinh thần, Thế tử bị phế lại đang bị giam trong ngục, rất nhanh sau đó bị điều tra ra từng vụ án tham ô, bị tịch biên gia sản.

Nghe nói những người tịch biên đã chở vàng bạc từ kho ra đầy 20 xe, bánh xe lún sâu xuống đất.

Còn rất nhiều bảo vật khác.

Ngay cả các chi khác của Hầu phủ cũng không thoát khỏi, nghe nói tộc trưởng Lưu gia khi đó đang sống sờ sờ đã bị tức đến c.h.ế.t trong nhà.

Nhưng Thế tử bị phế vì được xác định không liên quan đến vụ tham ô, vẫn bị giam trong ngục, ngược lại thoát khỏi kiếp nạn.

Khi hắn ta ra ngoài, nhìn thấy là cánh cổng đã dán giấy niêm phong, cùng với tin dữ mẹ, thê tử và nữ nhi đã c.h.ế.t trong đám cháy.

Nghe nói, hắn ta đã khóc lóc không ngừng tại chỗ, liên tục nói "Con sai rồi, con sai rồi" gì đó.

...

Một vở kịch lớn đã hạ màn.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com