Khi ta biết tin Lưu Chí Châu cạo đầu đi tu, ta đã dẫn La Mộng và tôn nữ đến cách xa ngàn dặm.
Tuyết rơi dày, trời đất một màu trắng xóa.
Noãn Noãn mặc áo đỏ, khoác áo choàng trắng, đầu đội mũ hổ nhỏ, nhảy múa chơi đùa trong tuyết.
Đôi mắt trong trẻo của nó khiến người ta sinh lòng yêu thương.
La Mộng theo sát bên cạnh nó, thỉnh thoảng còn bị nữ nhi mình đẩy ngã, dính mấy quả cầu tuyết.
Noãn Noãn ném trúng mẹ mình, cười vui vẻ.
La Mộng cũng không giận, chỉ phủi phủi tuyết trên người, vẫn tiếp tục chơi đùa với nó.
Ta ở trong phòng ấm, lặng lẽ nhìn hai mẹ con họ.
Liễu Hồng đứng bên cạnh ta.
"Tiểu thư, cẩn thận kẻo bị lạnh." Kể từ khi rời khỏi hầu phủ, Liễu Hồng luôn gọi ta là tiểu thư, không còn gọi là phu nhân nữa.
Ta ôm lò sưởi tay, không hề lạnh chút nào.
Liễu Hồng vẫn có chút lo lắng: "Tam Hoàng tử vẫn đang tìm tiểu thư và thiếu phu nhân đấy."
"Chắc là khi tịch biên nhà phát hiện ra một đống đồ kém chất lượng, trong lòng không cam tâm thôi." Ta cười: "Trong Hầu phủ đó, ngoại trừ những ngôi nhà vô dụng kia, những thứ khác đều là của ta, Lý gia muốn lấy, thì quá vô lý."
Từ sớm khi lên kế hoạch rời đi, ta đã chuyển những đồ quý giá trong phủ đi rồi.
Vốn dĩ phần lớn sản nghiệp của ta không ở kinh thành.
Để cho vở kịch này thêm phần hấp dẫn, ta cũng đã tốn không ít tiền, mua một số ngọc thạch trâm vàng nặng ký, tổng cộng hơn mười rương.
Ngoài những thứ này, những thứ còn lại ta đều mang đi.
Sổ sách của hầu phủ ta để ở thư phòng, chắc họ sẽ dễ dàng tìm thấy.
Hầu phủ bao nhiêu năm nay, luôn chi nhiều hơn thu, dựa vào tiền riêng của ta để chống đỡ, trong sổ sách đều ghi chép rõ ràng, dù có ra công đường thẩm vấn, cũng không thể nói một câu không tốt về ta.
Sản nghiệp của ta nhiều vô kể, để bản thân an hưởng tuổi già không phải là vấn đề gì.
Để La Mộng và Noãn Noãn sống sung túc, cũng không có thách thức.
Tề Quốc bên cạnh và Lý triều không có mối quan hệ tốt, những năm này đều trong tình trạng phòng thủ nghiêm ngặt.
Quan trọng nhất là, Tề Quốc có nữ làm Hoàng đế, đối với chúng ta mà nói, đó là cơ hội lớn như trời.
Từ hơn mười năm trước ta đã mua nhà ở đó rồi.
Sau khi xem tuyết xong, ta sẽ dẫn La Mộng và Noãn Noãn đến Tề Quốc.
Tên cũng đã đổi, La Mộng từ nay sẽ là nữ nhi ruột của ta, Noãn Noãn cũng theo họ ta.
Tam Hoàng tử muốn dùng ta làm cái cớ, tìm La Mộng để nối lại duyên xưa, thì chỉ là mơ thôi.
"Tự do biết bao, Liễu Hồng."
Trời cao đất rộng, sau này tùy ta bay nhảy.
19
Ta tên Lý Nhược Uyên, là tam Hoàng tử của Lý triều.
Từ khi chào đời, đã định sẵn cuộc đời ta sẽ sóng gió dữ dội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng ta không hiểu, tại sao mẫu phi xuất thân cung nữ của ta luôn tỏ ra xa cách, và luôn bảo ta đừng nhòm ngó vị trí đó.
Phụ hoàng nhìn ta với ánh mắt luôn rất phức tạp, thỉnh thoảng khi vui vẻ, ông ấy sẽ khen ta nhưng phần nhiều vẫn cứ bảo ta phải an phận thủ thường.
Ta không phục.
Ta kém gì mấy huynh đệ đó chứ.
Họ trừ việc có mẹ đẻ có thế lực lớn, thì chỗ nào bằng được ta.
Cho đến một ngày, mẫu phi của ta say rượu, nói thật.
"Ngươi không phải con của ta! Vì ngươi, nữ nhi của ta đã chết, ngay cả bài vị cũng không có, ta hận, hận lắm... Hoàng thượng, tại sao ngài... lại đối xử với ta như vậy..."
Ta liên tục lùi lại.
Hóa ra đây mới là sự thật.
Ta là con riêng của phụ hoàng, vì thế ông ấy mới đối với ta nửa xa nửa gần.
Vì thế ông ấy mới bảo ta an phận.
Ta vốn muốn nói với mẫu phi, ta muốn cưới La Mộng.
Ta nghĩ đã không thể tranh đoạt ngôi vị, thì ít nhất người ta yêu, phải ở bên ta chứ.
Nhưng mà...
Sự thật thật không thể chấp nhận, lại khiến người ta không cam tâm.
Mẹ đẻ của ta rốt cuộc là ai?
Tại sao phụ hoàng không rước bà ấy vào cung?
Trong thiên hạ còn có nữ nhân nào ông ấy không thể cưới sao?
Ta càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng muốn biết sự thật.
Vì vậy ta bắt đầu điều tra, thậm chí từ bỏ cả La Mộng.
Cho đến khi ta tra ra Hạ Tri Vũ.
Bà ta là di mẫu của ta.
Bà ta thông minh hơn ta tưởng.
Bà ta đã nói cho ta biết sự thật.
Khi sự thật thực sự bày ra trước mặt ta, trái tim ta đập điên cuồng.
Hóa ra ta kết quả của một phần phụ hoàng say rượu thất đức, còn là do mẹ ta cố tình quyến rũ mà ra.
Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận được thông báo truyện mới sớm nhất nha!
Thật sự quá ghê tởm.
Chẳng trách, chẳng trách sao.
Sự ghê tởm mà phụ hoàng thỉnh thoảng để lộ ra, hoàn toàn không phải là ảo giác của ta.
Mẹ đẻ ta đã bị phụ hoàng g.i.ế.c chết.
Người di mẫu khác của ta cũng bị ông ấy diệt khẩu.
Chỉ còn lại Hạ Tri Vũ.
Hạ Tri Vũ muốn ta giúp bà ta làm sụp đổ Hoài Nam hầu phủ, vì bà ta không muốn để lại cho đứa nhi tử không ra gì đó.