Nghịch Tử Không Nghe Lời Thì Không Cần Phải Giữ

Chương 8



Lấy cớ là để tang cha.

Đối với ta, cũng chẳng có gì quan trọng. Ta vốn chẳng quan tâm đến chức Hầu gia gì cả.

Con người ta sống, đâu phải vì những hư danh đó.

Những thứ có thể nắm chắc trong tay mới là thứ tốt.

Nhưng bây giờ, ta không nghĩ vậy nữa.

Đã có nhiều người muốn chức Hầu gia này như vậy, vậy ta sẽ chơi với họ một chút.

Nên ta mới nói với Lý Nhược Uyên, muốn được lòng Hoàng thượng, giải quyết mối lo lớn trong lòng ông ta mới là trọng điểm.

Mà hiện giờ điều khiến Hoàng thượng đau đầu nhất, chính là những thế gia này.

Nếu hắn ta có thể nhổ bỏ thế gia, thân thế của hắn ta còn đáng kể gì?

Lý Nhược Uyên ở triều liệt kê ba tội của Lưu Chí Châu. Một là bất hiếu, buông lời ác độc với mẫu thân; hai là bất nhân, thông đồng với kỹ nữ lầu xanh, còn muốn cưới làm thiếp; ba là bất nghĩa, hối lộ Tri phủ kinh thành, chỉ vì tư dục cá nhân.

Mỗi tội đều có chứng cứ.

Lưu Chí Châu đang say đắm trong chốn phong lưu, còn chưa tỉnh ngủ đã bị bắt vào đại lao.

15

Lúc này, đến lượt ta xuất hiện.

Ta mặc trang phục Cáo mệnh phu nhân nhất phẩm, đến gõ cửa cung.

Đến trước mặt Hoàng đế, ta đau đớn tố cáo mình dạy con không nghiêm, xin ông ta thu hồi chức Thế tử của Lưu Chí Châu, đồng thời con dâu vô tội của ta chưa phạm tội thất xuất, lại bị Lưu Chí Châu phụ bạc.

Ta đã viết hưu thư, xin ông ta khi ban chiếu chỉ, cùng lúc công bố thiên hạ.

Là La Mộng hưu Lưu Chí Châu, chứ không phải Lưu Chí Châu hưu La Mộng.

Vị Hoàng đế cao cao tại thượng kia nhìn ta với vẻ mặt phức tạp, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ.

Ông ta đồng ý hai yêu cầu của ta.

Còn nói Lưu Chí Châu tuy có sai lớn, nhưng tội không đến mức chết.

Ý là có thể thả ra khỏi đại lao rồi.

Ta lại thở dài một hồi. Nói đứa trẻ này ngu muội, cần phải đả kích khí thế ngông cuồng của hắn ta.

Ý là cứ giam trong đại lao đã.

Hoàng đế cũng chấp nhận.

Sau đó, tộc trưởng Lưu gia tức c.h.ế.t đi được. Dẫn theo một đám tộc lão khí thế hùng hổ đến tìm ta tính sổ.

"Hạ thị, ngươi đang làm gì vậy! Chức Thế tử của Chí Châu, ngươi cứ thế để nó mất đi? Lưu gia chúng ta, ngươi phá hết rồi!"

Ta rất khó hiểu, nhấp một ngụm trà Lão Quân, thong thả nói một câu: "Các vị giận cái gì, con trai ta không làm được Thế tử, chẳng phải những đứa trẻ khác trong Lưu gia có cơ hội sao?"

Tộc trưởng chợt hiểu ra, đến thì giận dữ, đi thì phấn khích.

Trước khi đi còn không quên nói: "Đã hòa ly với Chí Châu rồi, cho nàng ta đi sớm đi, làm gì có đạo lý phụ nhân đã hòa ly còn ở lại nhà chồng cũ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta mỉm cười: "Dù sao Noãn Noãn còn nhỏ, phải cho mẫu tử họ thời gian ở bên nhau thêm chút nữa. Các vị đừng gấp, những lễ nghi này, ta vẫn hiểu."

Hừ hừ, lão già kia, bây giờ đã bắt đầu diễn trò rồi.

Hầu phủ này ta đã không muốn nữa, chỉ bằng ngươi mà cũng muốn sửa mái nhà dột à.

Liễu Hồng ở bên cạnh, nhìn mà lắc đầu.

Ta hỏi nàng ấy sao vậy.

Liễu Hồng lại thở dài nói: "Cứ cảm thấy, thói quen thích nghịch ngợm từ thuở nhỏ của tiểu thư lại quay về rồi."

Ta cười ha ha: "Bao nhiêu năm sống uất ức, ta cũng không biết mình đã vượt qua thế nào."

Chức Thế tử Nhữ Nam Hầu này, Hoàng đế đã thu hồi rồi, làm sao còn có khả năng nhả ra nữa.

Ta duỗi người: "Cảnh xuân thật đẹp, muốn đi dạo một chút."

Hoài Nam Hầu phủ này, để bọn họ tranh giành đi.

16

Lại qua nửa tháng.

Ta lấy cớ bệnh không ra ngoài nữa.

La Mộng cũng dẫn hài tử luôn ở bên cạnh ta.

Sau đó vì dưỡng bệnh, ta dẫn La Mộng và hài tử về trang viên ở thôn quê dưỡng bệnh.

Trong thời gian này, vở kịch nên xem ta cũng không bỏ lỡ.

Mỗi ngày đều có thư của Khúc Thủy gửi đến, báo cho ta tiến triển của sự việc.

Một ngày nọ, ta ngồi trên ghế xích đu, đang xem thư Khúc Thủy gửi đến.

Lần này không viết về chuyện Nhữ Nam Hầu phủ, mà là về một nữ nhân.

Câu đầu tiên viết: Bạch Vi đã chết.

Ta còn sững người. Bạch Vi, à, nữ nhân đi theo Lưu Chí Châu, tự xưng là Hàm Nhi, sao lại chết?

"Trên người không có vết thương rõ ràng, đã xác định là c.h.ế.t vì trúng độc."

Ta vò nát lá thư.

Đế vương thật vô tình.

Lý Nhược Uyên, thật giống phụ thân của hắn ta.

Ta nhớ đến hai người tỷ tỷ.

Thực ra hai tỷ tỷ đối xử với ta không tốt, đố kỵ dung mạo nổi bật của ta, lại chê ta có vẻ đẹp tục tĩu.

Khi còn trẻ, cả hai đều gả vào hoàng thất, lấy hai vị Hoàng tử lúc đó có hy vọng nhất trong việc tranh đoạt ngôi vị.

Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận được thông báo truyện mới sớm nhất nha!

Đáng tiếc, cuối cùng người thành công lại là đương kim Thánh thượng.

Còn ta không được gia tộc coi trọng, bị gả cho Hoài Nam Hầu phủ đã suy tàn.

Chương gia thất bại trong việc phò tá thiên tử, dần dần không còn tiếng tăm.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com