Ta cười: "Không phải nàng ta để lộ sơ hở, mà là ngài đã xem thường ta."
"Ồ?"
"Điện hạ, dưới trướng ngài phần lớn là nữ tử phải không?" Ta không trả lời hắn ta, hỏi ngược lại một câu.
Lý Nhược Uyên nhíu mày.
"Ngài tưởng ngài hiểu nữ nhân, lợi dụng họ, lại còn xem thường họ. Nhưng phải biết rằng, đi dọc bờ sông làm gì có chuyện không bị ướt giày." Ta nhìn hắn ta đầy ẩn ý, "Bạch Vi kia, trên người dùng hương Điểm Tước, tuy ít nhưng vẫn ngửi được, là ngài cho phải không?"
Điểm Tước là loại hương làm mê hoặc tâm trí.
Tuy không đến nỗi nguy hiểm tính mạng, nhưng dùng nhiều thì cuối cùng cũng sẽ chết.
Sắc mặt Lý Nhược Uyên cứng đờ, khóe mắt liếc về phía La Mộng.
La Mộng không hiểu chuyện gì.
Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận được thông báo truyện mới sớm nhất nha!
Ta ho khan một tiếng: "Lòng người ấy à, luôn dễ thay đổi. Điện hạ, ngài đến tìm ta, chẳng phải vì ngài đã đổi ý rồi sao?"
Lý Nhược Uyên hít sâu một hơi, cuối cùng cũng nói ra mục đích hôm nay đến gặp ta: "Đúng vậy, lòng người dễ đổi thay. Nếu như lão phu nhân đã biết ý ta, vậy ta cũng không vòng vo nữa. Ta cố ý nhắm vào Lưu Chí Châu, nhưng đó chỉ là nhất thời tức giận. Nếu lão phu nhân chịu nói cho ta biết sự thật, ta hứa từ nay về sau, Lưu Chí Châu và Lưu gia, ta tuyệt đối không động đến. Không chỉ không động đến, còn có thể bảo đảm cho hắn ta vinh hoa phú quý."
Ta cười lạnh: "Lời này của điện hạ, ta đâu có được lợi gì. Dù là Lưu Chí Châu hay Lưu gia, có liên quan gì đến ta chứ?"
Lý Nhược Uyên nghi hoặc: "Vậy lão phu nhân muốn thế nào?"
Ta bảo La Mộng đi ra xa.
Nàng mặt đầy nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi đến chỗ không nghe được.
"Xin Điện hạ đừng trách. Thân thế của ngài, ta quả thật biết rõ. Nhưng chuyện mà ngay cả Hoàng thượng cũng không muốn nói, vì sao ta phải mạo hiểm mất đầu để nói cho ngài biết?"
Lý Nhược Uyên không còn vẻ ôn hòa ban đầu, ngược lại mặt đầy nghiêm trọng.
Còn ta lại thấy thoải mái hơn nhiều.
"Ngài chỉ có thể điều tra đến Chương gia phải không. Chương gia có ba nữ nhi, một là ta, hai người còn lại hiện giờ đều không còn trên đời. Cả hai đều gả vào hoàng gia, nhưng đều không liên quan đến phụ hoàng ngài..."
Ta cười cười: "Ngài nói xem, ta phải nói cho ngài biết thế nào đây?"
Lý Nhược Uyên đã toát mồ hôi lạnh.
Vì sao Lý Nhược Uyên lại quan tâm đến thân thế của mình như vậy?
Điều này không khó hiểu. Hiện giờ tuy hắn ta có vẻ được Hoàng đế trọng dụng, nhưng thái độ của Hoàng đế với hắn ta vẫn luôn mơ hồ.
Nguyên nhân của sự mơ hồ này, chính là thân thế của hắn ta.
Đối với một vị Hoàng tử muốn tranh đoạt ngôi vị, điều này rõ ràng là cực kỳ chí mạng.
14
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lý Nhược Uyên: "Người rốt cuộc muốn thế nào?"
Ta: "Phải xem ngài trả được giá nào, Điện hạ."
Lý Nhược Uyên: "Để Lưu gia lên cao hơn vẫn chưa đủ sao?"
Ta: "Ta đã nói rồi, Lưu gia ta không quan tâm. Nhi tử như vậy, đối với ta, có gì đáng để nâng đỡ."
Lý Nhược Uyên nhìn ta sâu xa.
Dường như cuối cùng hắn ta cũng nhận ra điều gì đó.
Ta cũng không còn nói úp mở nữa: "Điện hạ, khi đó ta có thể khiến Hoài Nam Hầu phủ tái hiện vinh quang, không cần dựa vào bất kỳ ai. Bây giờ ta đã thấy Hầu phủ này không vừa mắt nữa, Điện hạ, ngài có thể làm được gì?"
Cuộc nói chuyện đó, ngoài ta và Tam Hoàng tử, không ai biết được chuyện gì đã xảy ra.
Sau này khi lên ngôi, việc đầu tiên Tam Hoàng tử làm là phê phán tiên đế hồ đồ, phá bỏ lăng tẩm của ông ta, không ai ngăn cản được.
Còn hiện tại, trong đại điện Hộ Quốc tự, ta chỉ thành kính thắp một nén nhang, rồi dẫn con dâu về nhà.
Tam Hoàng tử đã vội vàng rời đi từ lâu.
Trở về Nhữ Nam Hầu phủ, ta hiếm khi muốn đi dạo thêm một vòng, không cảm thấy mệt mỏi.
Mọi ngọn cỏ cành cây trong địa giới này đều được tạo nên theo sở thích của ta.
Giờ nhìn lại, tất cả đều có vẻ cũ kỹ.
Đã cũ thì nên vứt đi.
Liễu Hồng trở lại bên cạnh ta, còn mang đến một tin tức.
"Nghe nói đại thiếu gia đã đi tìm tộc trưởng."
Ta bẻ một đóa nguyệt quế, xé từng cánh hoa.
"Để nó náo loạn đi, cũng chẳng còn mấy ngày nhàn nhã nữa. Cứ xem như ta làm mẫu thân, cho nó bài học cuối cùng."
Sáng sớm hôm sau, cả thành đều náo động.
Nguyên nhân là Tam Hoàng tử vừa trở về triều đã dâng một tấu chương tố cáo Nhữ Nam Hầu phủ.
Người bị tố cáo chính là Thế tử Lưu Chí Châu.
Vì sao Lưu Chí Châu vẫn chỉ là Thế tử, không thể trở thành Hầu gia?
Rõ ràng phụ thân hắn ta đã c.h.ế.t hơn một năm rồi.
Đó là vì Hoàng đế không cho phép.
Hoàng đế đã sớm không ưa những thế gia này, nhưng vẫn chưa có cơ hội tiêu diệt.
Các thế gia luôn đoàn kết một lòng. Điều duy nhất có thể khiến Hoàng đế hài lòng đôi chút, chính là giữ khư khư chức Hầu gia của Lưu Chí Châu.