Nghịch Tử Không Nghe Lời Thì Không Cần Phải Giữ

Chương 6



Ta ôm đứa trẻ này vào lòng: "Con yên tâm, dù thế nào, con vẫn là con dâu của mẫu thân. Dù không có Lưu Chí Châu, cũng vẫn như vậy."

"Vậy còn Noãn Noãn thì sao?"

Noãn Noãn là tên mụ của tôn nữ Khởi Bội.

Ta từ từ mỉm cười: "Nó càng là bảo bối của ta."

Liễu Hồng đứng một bên, mỉm cười nhìn chúng ta.

Chúng ta đều không phải người giả tạo, lải nhải vài câu, thế là đủ.

Ta do dự mãi, cuối cùng vẫn kể cho nàng chuyện Tam Hoàng tử.

La Mộng sững sờ, qua một lúc lâu mới lẩm bẩm: "Thì ra là hắn ta... thảo nào."

Nàng cười cay đắng: "Là con làm liên lụy người. Ngày ấy... hắn ta có vài phần tình ý với con, chỉ là chớp mắt đã cưới người khác. Người nhà con tưởng con làm hắn ta tức giận, trách mắng con đủ điều. Nếu không phải có người, con sớm đã xa giá đến Nam Hoang rồi."

"Có liên quan gì đến con." Ta vuốt mái tóc dài của nàng: "Nữ nhân trong thời thế này vốn yếu thế, nam nhân muốn làm điều gì, thường lấy nữ nhânlàm cái cớ. Tam Hoàng tử nếu thực sự có tình với con, sẽ không bất chấp thể diện của con, gây chuyện trong lễ tắm ba ngày của Noãn Noãn. Nếu là hận, thì chỉ có thể nói hắn ta bất tài. Cưới không được con, liền muốn hủy hoại con. Chỉ có kẻ yếu đuối mới làm như vậy."

Ta bình phẩm không hề kiêng dè.

Trần đại phu không thể chịu đựng thêm được nữa, lên tiếng: "Lão phu nhân, ta xin phép cáo lui trước.” Ông ấy gãi đầu: “Nếu còn nghe tiếp, e rằng tính mạng khó bảo toàn."

Ta quen biết lão già này đã ba mươi năm, vẫn chưa hiểu được ông ấy đang nghĩ gì. Chẳng qua là nghe hết chuyện bát quái, thấy chán nên vẫy tay cho ông ấy lui xuống.

La Mộng vẫn nhìn ta chăm chú, có vẻ bị những lời ta nói làm cho sững sờ.

Ta mỉm cười, tiếp tục nói: "Vừa rồi ta đã nói với nữ nhân kia rồi đấy, theo lý thì Tam Hoàng tử phải gọi ta một tiếng di mẫu. Nhưng đều là chuyện cũ từ nhiều năm trước rồi, không cần phải nhắc lại với con làm gì. Con ra ngoài cũng lâu rồi, về nhà chăm sóc Noãn Noãn đi."

"Vậy còn mẫu thân?"

Ta lại vuốt ve mái tóc của nàng: "Mẫu thân cần suy nghĩ xem sau này nên làm thế nào. Phu quân này của con, con không thể giữ được nữa rồi."

La Mộng mím môi: "Chỉ cần mẫu thân vẫn cần con, những người khác con đều không để tâm."

"Đứa trẻ ngoan. Có câu nói này của con là đủ an ủi rồi."

Sau khi La Mộng đi rồi, ta dựa vào người Liễu Hồng.

"Ngươi nói xem ta có sai không?"

Liễu Hồng vỗ nhẹ vai ta, dịu dàng nói: "Tiểu thư chỉ là gặp phải chuyện không hay, chứ không có gì sai cả."

"Ngươi cũng nhìn hắn ta lớn lên, không thấy đau lòng sao?"

"Ta càng đau lòng cho tiểu thư hơn."

12

Lại một mùa xuân nữa đã đến.

Ta dẫn La Mộng đến Hộ Quốc tự cầu nguyện.

Năm ngoái đến cầu con, cũng không ngờ năm nay lại rơi vào tình cảnh này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng Noãn Noãn đã đến bên cạnh chúng ta, vẫn là báu vật trời ban.

Dù phụ thân của nó vô dụng thì cũng chẳng liên quan gì đến nó.

Noãn Noãn còn nhỏ quá nên không cho ra ngoài được. Liễu Hồng cũng không đi theo, ở nhà trông nom Noãn Noãn.

Đi được nửa đường, không hiểu sao trục xe bỗng gãy.

Ta nhíu mày, trước tiên an ủi La Mộng, khóe miệng không khỏi khẽ cong lên.

"Trước khi ra cửa ta còn bảo xa phu kiểm tra, vậy mà vẫn xảy ra chuyện, xem ra vị Tam Hoàng tử này cũng có chút bản lĩnh đấy."

Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận được thông báo truyện mới sớm nhất nha!

"Di mẫu quá khen."

Một giọng nói ấm áp vang lên từ xa đến gần.

Tam Hoàng tử trực tiếp vén rèm xe lên.

Là một gương mặt dễ dàng lừa gạt nữ nhân, nhìn đẹp trai hơn đứa con súc sinh của ta nhiều.

Hắn ta liếc nhìn La Mộng một cái, rồi mới hờ hững thi lễ với ta.

Ta lạnh nhạt nói: "Tam Hoàng tử hành đại lễ như vậy, lão thân không dám nhận."

Tam Hoàng tử dùng quạt che mặt, chỉ để lộ cặp mắt hồ ly: "Di mẫu nói chi xa cách vậy, chẳng phải người muốn gặp ta sao?"

Ta tựa vào thành xe, cũng uể oải đáp: "Lão thân nửa chân đã xuống mồ, làm sao mời được Điện hạ, còn phải dùng đến cách này chứ."

Sắc mặt Tam Hoàng tử Lý Nhược Uyên dần trở nên lạnh nhạt.

"Đã vậy, mời di mẫu xuống xe nói chuyện."

Ta vịn tay La Mộng bước xuống.

Dù sao cũng là Hoàng tử, phải nể mặt một chút.

Hơn nữa trong phạm vi mười dặm, ta tin rằng ngay cả một con thỏ cũng không chạy vào được.

La Mộng đỡ ta, không nói một lời.

Đầu nàng cũng hơi cúi xuống.

Tốc độ phe phẩy quạt của Tam Hoàng tử rõ ràng nhanh hơn.

Ta thở dài: "Tuổi già rồi, đứng lâu thì đau lưng nhức mỏi, nếu Tam Hoàng tử có điều gì thì xin cứ nói, xe của nhà ta chắc sẽ sửa xong nhanh thôi?"

Trước mặt ta, Tam Hoàng tử thực sự không thể ra vẻ gì được.

Bởi vì trên đời này, người biết về thân thế của hắn ta cũng chẳng còn nhiều.

Mà một trong số đó chính là ta.

13

"Không hổ danh là nữ nhi Chương gia, thông minh sắc sảo. Không biết Bạch Vi đã để lộ sơ hở ở đâu."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com