Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh

Chương 337: Tâm lý trả thù bệnh hoạn





"An Linh, tao muốn g.i.ế.c mày!"

Cậu ta không ngừng giãy giụa muốn thoát khỏi An Quân.

"Anh hai buông em ra! Em muốn g.i.ế.c nó!"

"An Duệ." An Sùng cũng đã đứng dậy chắn giữa An Duệ và An Linh, giọng nói trầm thấp mang theo cảm giác nghiêm khắc không cho phép cãi lại: "Đừng quậy nữa."

An Duệ ngơ ngác nhìn anh cả trước mắt, chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh tiếng ù ù, cậu ta như đột nhiên mất hết sức lực mà ngã xuống, ngay cả An Quân cũng không đỡ nổi cậu ta.

Cuối cùng, mắt cậu ta thất thần quỳ trên mặt đất, miệng không ngừng lặp lại những lời tự lừa dối mình như "Không thể nào, mọi người lừa tôi, đây đều là giả".

"Ha." Nhìn thấy tất cả những điều này, Thẩm Lạc đột nhiên bật ra một tiếng cười khẽ.

Sau đó, nước mắt không ngừng chảy xuống trên mặt anh, tiếng cười của anh cũng ngày càng lớn: "Ha ha ha ha ha, lại là thật, lại đều là thật."

Biểu cảm trên mặt anh lại càng ngày càng chua xót, tiếng cười cũng nhuốm một màu bi thương.

"Nguyên nhân hóa ra lại đơn giản như vậy, thật sự là vì tôi không phải con ruột của bà..."

Lúc này, một bóng người đột nhiên xông tới ôm chầm lấy Thẩm Lạc.

"Xin lỗi Tiểu Lạc, là lỗi của mẹ, đều là lỗi của mẹ."

Bùi Ngọc Ngưng nâng khuôn mặt Thẩm Lạc lên, giúp anh lau đi nước mắt. Nước mắt mà chính bà vẫn luôn kìm nén cũng vào lúc này cuối cùng cũng tuôn trào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ

Nhưng bà không dám chớp mắt, cũng không nỡ đưa tay lên lau nước mắt cho mình. Bà nhìn Thẩm Lạc như nhìn một món báu vật, nhìn đứa con bảo bối mà bà đã thất lạc suốt hai mươi mấy năm, thậm chí suýt chút nữa đã vĩnh viễn mất đi.

Thẩm Lạc chưa bao giờ được ai nhìn bằng ánh mắt như vậy.

Anh muốn mở miệng nói điều gì đó, nhưng vừa mở miệng chỉ có thể phát ra những âm thanh nghẹn ngào, nước mắt cũng càng chảy dữ dội hơn, như muốn tuôn ra hết tất cả những ấm ức của bao nhiêu năm qua mới có thể dừng lại.

Từ lúc An Duệ ném điện thoại, Thẩm Hồng Huy đã bị những gì xảy ra trước mắt làm cho kinh ngạc.

Ông ta nhìn An Duệ đang quỳ trên mặt đất với vẻ mặt bị đả kích sâu sắc, rồi lại nhìn Bùi Ngọc Ngưng đang ôm Thẩm Lạc khóc nức nở. Nếu còn không ý thức được đã xảy ra chuyện gì, thì bao nhiêu năm qua ông ta đã sống uổng phí.

Ông ta kinh hoàng thất sắc đứng dậy nhìn về phía An Thụ Hải. Không đợi ông ta mở miệng, An Thụ Hải đã biết ông ta muốn hỏi gì.

"Kết quả giám định cho thấy, Thẩm Lạc mới là con của tôi và Ngọc Ngưng. An Duệ và chúng tôi không có quan hệ huyết thống."

Ý chưa nói hết trong lời ông cũng rất rõ ràng, nếu An Duệ không phải là con của An gia, vậy chỉ có thể là của Thẩm gia.

Quả nhiên, câu tiếp theo của An Thụ Hải chính là: "Vân Hiểu Nguyệt đã tráo con của hai nhà chúng ta."

Thẩm Hồng Huy đột nhiên nhìn về phía Vân Hiểu Nguyệt, không thể tin nổi hỏi người bên gối của mình: "Em đã tráo con của chúng ta?"

"Em không có!" Vân Hiểu Nguyệt ấm ức nhìn về phía Thẩm Hồng Huy: "Ngay cả anh cũng không tin em sao?"

Từ lúc mẫu giám định được đưa đi, Vân Hiểu Nguyệt đã biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Trong mấy giờ đồng hồ đó, bà ta không ngừng suy nghĩ cách giải quyết, cách duy nhất nghĩ ra được cũng chỉ có phủ nhận.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com