Trải qua một thời gian dài xây dựng tâm lý, bà ta đã hoàn toàn che giấu được sự hoảng loạn và chột dạ trên mặt, chỉ còn lại vẻ kinh ngạc được cố tình diễn ra.
"Em cũng không biết! Em sao có thể làm loại chuyện này được!"
"Chắc chắn là do y tá bệnh viện lúc trước bế nhầm, em cũng là người bị hại mà! Ai lại nỡ lòng nào đem con mình đổi cho người khác chứ!"
"Hơn nữa nếu là em đổi, hôm nay em sao có thể còn đưa Thẩm Lạc đến An gia, em chắc chắn sẽ không để nó tiếp xúc với người An gia."
[Bởi vì bà muốn trả thù chứ sao!]
[Vân Hiểu Nguyệt vốn tưởng rằng An Duệ sẽ được An gia cưng như trứng mỏng, kết quả tôi lại làm bẽ mặt An Duệ ngay tại hiện trường chương trình, cộng thêm thông báo xử phạt An Duệ tối qua, tất cả đều làm Vân Hiểu Nguyệt cảm thấy sự việc khác với những gì bà ta tưởng tượng. Đặc biệt là việc An Duệ bị xử phạt lại là vì chuyện của Thẩm Lạc, bà ta lại càng không thể chấp nhận được.]
[Cho nên bà ta muốn xoay chuyển tình thế, muốn ép Thẩm Lạc phải xin lỗi An Duệ trước mặt người An gia, để thỏa mãn tâm lý trả thù bệnh hoạn của mình.]
Người An gia không một ai tin vào những lời ma quỷ của Vân Hiểu Nguyệt, vẫn nhìn bà ta chằm chằm.
Nhưng Thẩm Hồng Huy không nghe được những điều này. Ông ta nhìn vẻ mặt oan uổng của Vân Hiểu Nguyệt, lại nghe được lời giải thích của bà, lập tức cũng có chút không chắc chắn.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Đúng vậy, nếu Vân Hiểu Nguyệt là người đã tráo con, sao lại có thể chủ động đề nghị quay về Hải Thành, lại còn đưa Thẩm Lạc đến tận cửa?
Thấy biểu cảm trên mặt Thẩm Hồng Huy có chút buông lỏng, Vân Hiểu Nguyệt vội vàng nói tiếp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Anh xem, An Linh chẳng phải cũng bị bế nhầm sao? Người An gia chẳng phải cũng vì chuyện này mới nghi ngờ An Duệ cũng bị bế nhầm sao?"
Vân Hiểu Nguyệt cứ khăng khăng rằng chỉ cần bà ta không thừa nhận, sẽ không ai có thể chứng thực được chuyện này là do bà ta làm.
Dù người An gia vẫn không tin thì đã sao, sự việc đã xảy ra cách đây 22 năm, nhân viên bệnh viện cũng đã thay đổi không biết bao nhiêu lứa, làm sao mà điều tra dễ dàng được.
Hơn nữa, tiền lệ của An Linh không phải đã ở đó sao, người An gia cũng không đến tìm bệnh viện gây phiền phức, chuyện của An Duệ biết đâu cũng có thể cho qua như vậy.
Nếu An Linh, một người bị bế nhầm, còn có thể ở lại An gia, nhận đãi ngộ của con gái ruột, vậy chắc người An gia cũng sẽ không bạc đãi An Duệ.
Hơn nữa, chuyện này đối với bà ta cũng không hoàn toàn là chuyện xấu.
Mặc dù không thể tiếp tục trả thù An Thụ Hải và Bùi Ngọc Ngưng, nhưng sau này bà ta có thể quang minh chính đại sống cùng con trai ruột của mình.
Thực ra trong hai mươi mấy năm qua, thỉnh thoảng bà ta cũng sẽ hối hận, nghĩ rằng nếu lúc trước không tráo con, thì bà ta cũng có thể có tình mẫu tử sâu đậm với An Duệ, có thể tận hưởng cuộc sống có con trai cưng ở bên cạnh.
Mỗi khi có suy nghĩ này, bà ta nhìn Thẩm Lạc lại càng thêm không vừa mắt, đem hết sự phẫn hận vì không thể đoàn tụ với con ruột trút lên người Thẩm Lạc.
Cho nên chỉ cần bà ta không thừa nhận, đẩy hết mọi chuyện hôm nay thành một tai nạn ngoài ý muốn, bà ta liền có thể đưa con trai ruột của mình về nhà.
Nghĩ thông suốt những điều này, bà ta lại nhìn về phía An Thụ Hải.