[Lúc trước bà ta chủ động đề nghị muốn rời khỏi Hải Thành một chút cũng không phải vì muốn phong tâm khóa ái, mà là sợ chuyện bà ta tráo con bị phát hiện!]
[Theo quan hệ lúc đó của An gia và Thẩm gia, con cái hai nhà chắc chắn sẽ chơi cùng nhau. Bà ta sợ An Duệ lớn lên giống người Thẩm gia hoặc Thẩm Lạc lớn lên giống người An gia, vậy thì chuyện bà ta làm chẳng phải rất dễ bị nghi ngờ sao? Cho nên chỉ có cách hai nhà giảm bớt liên lạc, thậm chí không gặp mặt mới là an toàn nhất.]
[Bà ta thậm chí còn ném Thẩm Lạc vào trường võ thuật từ khi còn rất nhỏ, bởi vì trường đó là trường nội trú hoàn toàn, rất ít khi cho nghỉ, hoàn toàn chặn đứng khả năng Thẩm Lạc gặp mặt người An gia.]
Cha An mẹ An cố gắng lắm mới dằn xuống được ngọn lửa giận, nay lại một lần nữa bùng lên. Ánh mắt họ nhìn về phía Vân Hiểu Nguyệt thậm chí còn mang theo một tia sát khí.
[Nhưng đúng là không may, dù là An Duệ hay Thẩm Lạc, đều không phải kiểu người nhìn một cái là sẽ khiến người ta liên tưởng đến cha mẹ ruột của họ. Điều này làm cho Vân Hiểu Nguyệt có chút yên tâm.]
[Hơn nữa chuyện mình là tiểu thư giả bị phanh phui, Vân Hiểu Nguyệt cảm thấy không thể nào có người còn nghi ngờ An Duệ cũng là thiếu gia giả được. Dù sao thì loại sự kiện xác suất nhỏ này sao có thể xảy ra liền hai lần, lại còn trên cùng một cặp song sinh.]
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
[Đồng thời bà ta còn có một chút tâm lý trả thù, muốn xem An Thụ Hải và Bùi Ngọc Ngưng sẽ cưng chiều đứa con ruột của bà ta như bảo bối thế nào, rồi lại để họ nhìn xem đứa con ruột của chính họ lại bị bà ta coi như cỏ rác ra sao.]
Bên tai không ngừng truyền đến những lời khóc lóc và chất vấn đầy đau khổ của An Duệ. Cha An mẹ An cắn răng nén lại sự không nỡ trong lòng, ra hiệu cho quản gia trực tiếp lấy mẫu.
Dù thế nào đi nữa, chuyện này họ bắt buộc phải làm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Quản gia Lâm tự mình mang bốn mẫu đến cơ quan giám định. Sự việc đã không thể thay đổi, những người trong phòng khách cũng không còn làm ồn vô ích nữa, mọi người lại ngồi xuống, bắt đầu một cuộc chờ đợi đầy dằn vặt.
Vài giờ sau, điện thoại của mỗi người trong An gia đều nhận được kết quả giám định do quản gia gửi tới.
Thẩm Lạc không có phương thức liên lạc của quản gia nên không nhận được, nhưng anh cũng không cần.
Bởi vì An Duệ đột nhiên ném điện thoại xuống đất, bắt đầu la lớn:
"Không thể nào! Chuyện này không thể nào!"
"Báo cáo này có vấn đề! Giám định sai rồi, tuyệt đối là giám định sai rồi!"
Cậu ta đột nhiên im bặt một lúc, sau đó lại như đột nhiên nghĩ thông điều gì, đứng dậy lao về phía An Linh.
"Có phải là cô không!"
An Quân cũng nhanh chóng đứng dậy, cả người chắn trước mặt An Duệ, ôm lấy cậu ta để ngăn cản hành động của cậu ta. Nhưng An Duệ vẫn mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn An Linh, khóe mắt như muốn nứt ra.
"Có phải là cô không! Đầu tiên là cô thông đồng với Thẩm Lạc để nó báo tin cho cô, sau đó lại mua chuộc bác Lâm để ông ta đổi mẫu, chắc chắn là cô!"
"Cha mẹ, anh cả, anh hai, mọi người đừng bao giờ tin cô ta! Sao con có thể không phải là con An gia được chứ, là An Linh cố ý muốn hại con, chúng ta kiểm tra lại một lần nữa, kiểm tra lại một lần nữa đi!"