Ngày Anh Trưởng Thành

Chương 58: Sinh Nhật Của Hellen - 2



Gió đêm lạnh, lòng anh ấm, cứ thế, tôi chìm vào giấc mộng đẹp khi nào chẳng rõ. Mãi khi tiếng chuông cửa vang lên réo rắt, tôi mới giật mình tỉnh dậy.

Tôi vội tóm lấy tay Hoàng Thiên, căng mắt nhìn đồng hồ và nhận ra đã là chín giờ đêm. Trời ạ, tôi ngủ lâu vậy sao? Lúc cùng anh lên đây mới có tám giờ kém.

- Bà chủ về rồi.

Dứt lời, tôi vùng khỏi vòng tay anh, chạy sầm sập xuống cầu thang và lao nhanh ra cổng. Khoảnh khắc cánh cổng mở toang, tôi cứ tưởng mình hoa mắt vì theo sau bà Ngọc Minh còn một chiếc xe khác nữa.

Và tôi nhanh chóng nhận ra cô gái đang ngồi ở ghế lái không ai khác, chính là Hellen. Vừa trông thấy tôi, cô ấy liền đưa tay vẫy chào.

Tôi cố ý khóa cổng thật lâu rồi nhích từng bước thật chậm, ấy thế mà vẫn đụng mặt Hellen và bà Ngọc Minh ngay bậc cửa chính. Trên tay Hellen là hộp bánh sinh nhật, chiếc bánh không lớn, loại tầm năm người ăn. Tôi thấy mặt cô ấy phiếm hồng, có thể là do rượu.

- Chào Mỹ Trân. – Hellen thân thiện chìa tay ra và cười tươi rói.

- Chào chị ạ.

- Anh Hoàng Thiên đâu nhỉ?

Tôi còn chưa kịp trả lời thì Hoàng Thiên đã xuất hiện, anh đi rất thong thả, hai tay đút túi quần, từng bước tiến đến gần chúng tôi. Có lẽ anh cũng ngạc nhiên nên đôi chân mày rậm hơi nhíu lại.

- Có chuyện gì vậy? – Anh hỏi.

- À. Hellen kết thúc bữa tiệc sớm vì muốn về nhà chúng ta, con bé muốn con cùng chúc mừng sinh nhật. – Bà Ngọc Minh vui vẻ trả lời thay cho Hellen.

Tiếp đó, bà Ngọc Minh đưa cho tôi mấy chiếc túi, bên trong là những hộp thức ăn đã được nấu chín, bảo tôi hâm nóng, dọn lên bàn. Nếu tôi đoán không lầm thì bà và Hellen mua chúng từ nhà hàng Li Bai.

Bữa tiệc nhỏ nhanh chóng được bày biện. Bà Ngọc Minh giục Hoàng Thiên giúp Hellen thắp nến rồi nhờ tôi chụp cho ba người họ một tấm hình.

Trong khi hai người họ tíu tít thì gương mặt đẹp trai kia tỏ rõ vẻ khó chịu. Anh đưa mắt nhìn tôi nhưng tôi lập tức lắc đầu, ý bảo anh đừng gây thêm chuyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Có lẽ yêu nhau thật tâm nên anh hiểu ý tôi, chân phải vừa dịch ra một bước liền thu lại.

Thật lòng mà nói, ba người họ đi vào khung hình trông rất giống một gia đình. Sự giàu sang, tự tin và khí chất giàu có toát lên trong bức ảnh, rất đồng đều, cân xứng.

Đột nhiên, tôi nhận ra, mình và Hoàng Thiên chưa từng chụp chung với nhau bức ảnh nào. Chẳng biết khi tôi đứng cạnh anh, người khác nhìn vào có thấy xứng lứa vừa đôi không?

Điện nhanh chóng được bật sáng trở lại và tất cả cùng nhau ngồi xuống, nâng ly chúc mừng sinh nhật nữ siêu mẫu. Hoàng Thiên lấy cớ lát còn bận xử lý nốt mấy văn kiện nên chỉ uống rất ít. Và vì lý do ấy chính đáng nên chẳng ai ép được anh.

Trong khi tôi cùng Hoàng Thiên im re và ăn thì Hellen thoải mái kể lại những kỷ niệm về bốn năm đón sinh nhật cùng Hoàng Thiên trên đất Mỹ. Cô ấy khoe hai chiếc nhẫn vàng mà cô ấy đang đeo cùng chiếc lắc tay, hoa tai chính là bốn món quà trong bốn lần sinh nhật ấy.

Tôi thật không hiểu, những món quà anh tặng, cô ấy đều giữ mà mang bên mình chứng tỏ cô ấy rất coi trọng chúng nhưng tại sao cuối cùng, cô ấy lại chọn sự nghiệp thay vì là anh chứ?

Gia thế Hoàng Thiên hiển hách, anh thì thông minh, đẹp trai, tài giỏi, so chiều ngang hay chiều dọc đều xứng với Hellen. Dẫu cho cô ấy duy trì mối quan hệ với anh thì đối với sự nghiệp kia đâu có gì ảnh hưởng.

Bao cô người mẫu, diễn viên từng cặp kè anh đã phất lên và nổi tiếng, thăng hạng trong con đường nghệ thuật đấy thôi. Trừ phi, anh không đồng ý cho Hellen theo đuổi nghề đó.

- Mỹ Trân ăn nhiều vào nhé, Hellen nghe cô nói cháu thích cua nên đã cố tình mua thêm cho cháu đấy. – Bà Ngọc Minh lấy con cua to tướng bỏ vào chiếc dĩa trống trước mặt tôi.

- À, cảm ơn chị Hellen.

- Không có gì, em thích là được. Lúc trước, chị chẳng thích ăn cua nhưng từ khi được anh Hoàng Thiên bóc vỏ giúp thì đột nhiên lại thích rồi ghiền luôn.

Tôi cười gượng gạo, khẽ gật đầu để đáp lại câu nói từ cô ấy. Sao tôi có cảm giác như Hellen đã phát hiện ra mối quan hệ mờ ám giữa tôi và Hoàng Thiên thế nhỉ?

Mỗi lời cô ấy nói ra cứ như đang cố tình gợi nhắc chuyện cô ấy từng là người Hoàng Thiên yêu thương.

Nếu như không nghe người đàn ông đối diện giải thích từ đầu thì có lẽ sự im lặng của Hoàng Thiên trong lúc này cùng những lời kể thoải mái, sôi nổi của Hellen sẽ khiến tôi nhầm tưởng anh và cô ấy thực sự đang nối lại đoạn tình dang dở.

Tâm trạng không tốt, có chút rối bời khiến tôi chẳng cảm nhận được thịt cua ngon hay dở nữa, cứ nhạt nhạt thế nào ấy, chấm một cục muối tiêu mà vẫn nhạt. Chắc tối nay, tôi uống nước sình bụng mất thôi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com