Ngày Anh Trưởng Thành

Chương 57: Sinh Nhật Của Hellen - 1



Cuối cùng thì ngày sinh nhật Hellen cũng đến. Chẳng biết là vì công việc bộn bề thật hay vì cố tình diễn sâu mà gần bảy giờ tối, khi bà Ngọc Minh đã lái xe đi đến nhà hàng Li Bai thì người yêu dấu của tôi mới mò về. Và việc đầu tiên anh làm sau khi chui ra khỏi xe là nhấc bổng tôi lên, hôn thắm thiết.

- Thôi, thôi, đủ rồi, anh mau đi tắm đi. – Tôi đưa tay đẩy anh ra, thúc giục.

- Bộ anh hôi lắm hả? – Hoàng Thiên chau mày, tỏ vẻ không hài lòng.

- Không phải. Em lo anh mệt thôi, tắm tối quá không tốt. Mà.. anh ăn gì chưa?

- Ừ, vậy còn nghe được. Anh vẫn chưa ăn. Bé cưng à, xem anh mua gì cho em này.

Dứt lời, Hoàng Thiên nhẹ nhàng đặt tôi xuống rồi lấy trong xe ra hai bịch bánh tráng trộn. Tôi bật cười, nói lời cám ơn rồi xách hai bịch bánh tráng chạy tọt vào nhà, chui thẳng xuống bếp, làm nóng thức ăn để dọn cho anh.

Nếu tôi nói bịch bánh tráng này khiến tôi vui còn hơn khi được anh tặng nhẫn kim cương thì thế nào anh cũng cho rằng tôi giả vờ giả vịt lấy lòng lấy ruột anh đấy.

- Hôm nay anh về trễ vậy? Công việc ổn không anh? – Tôi hỏi khi cả hai cùng nhau ngồi vào bàn.

- Ừ, anh tranh thủ xử lý thêm ít văn kiện, tối nay ráng thêm vài cái nữa, có gì mai đi trễ chút, kịp hôn hít em.

- Chẳng đứng đắn gì cả. – Tôi đỏ mặt trước câu trả lời tỉnh bơ của anh.

- Chỉ không đứng đắn với mỗi em thôi. Ngoài em ra, không ai dám nói anh như thế đâu. – Anh vươn tay sang, nắm cằm tôi day nhẹ và nói, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

Tôi nhoẻn cười, gật đầu lia lịa. Tôi tin lời anh nói bởi nếu anh mang cái dáng vẻ khi đứng trước mặt tôi đến ngân hàng thì hẳn nhân viên sẽ mắt tròn mắt dẹt và chẳng ai coi anh ra gì cả.

Tuy trước mặt họ sẽ vâng lời vì anh là ông chủ, nhưng sau lưng sẽ to nhỏ nói này nói nọ. Thế nhưng, mấy năm qua, theo tôi biết thì hình tượng của anh trong lòng mọi người chính là lạnh lùng, nghiêm túc, đứng đắn, không nói thừa cũng chẳng nói thiếu, cực kỳ kiệm lời, không bô lô ba la như khi giáp mặt tôi đâu.

Ăn xong, Hoàng Thiên phụ tôi dọn dẹp rồi kéo tôi lên sân thượng ngắm sao. Tuy mùa đông đã đi qua và mùa xuân đang chớm đến nhưng không khí lạnh vẫn còn luyến lưu thành phố.

Tôi rúc đầu vào lòng anh, để vòng tay vững chãi và ấm áp của anh bao trọn lấy thân mình. Cách một lớp áo, tôi nghe rõ nhịp đập trái tim anh.

- Anh bảo đêm này còn một ít văn kiện chưa duyệt mà. Sao còn lôi em lên đây? – Tôi cầm bàn tay mềm của anh lên, vân vê từng ngón, hỏi khẽ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

- Tranh thủ chứ, lát mẹ anh về thì lại không nựng em được.

Lời vừa dứt thì những nụ hôn cũng liên tục rơi trên trán tôi. Tôi nhắm mắt, mặc anh âu yếm mình. Mãi khi anh dừng lại, mắt tôi mới mở ra, cùng anh tiếp tục ngắm sao trời dù đó chỉ là một vài ngôi sao xa tít tắp với ánh sáng gần như là màu trắng, chẳng thấy vàng.

- Mỹ Trân, anh muốn biết nhiều hơn về em. Hãy nói cho anh biết quá khứ của em, em đã trải qua những gì, gia đình em, tất cả. Anh muốn biết tất cả.

Chưa từng nghĩ tới việc Hoàng Thiên sẽ hỏi về quá khứ của mình nên tôi hơi bất ngờ. Thế nhưng, tôi hiểu chuyện này là lẽ đương nhiên, ai cũng sẽ muốn biết tất tần tật về người mình yêu.

Tôi từ từ rời khỏi vòng ôm kia, ngồi thẳng lưng và nói cho anh nghe chuyện gia đình mình. Từ việc ba tôi phá sản, tự tử và mẹ tôi lâm bệnh qua đời đến việc tôi phải đến cô nhi viện ở tỉnh xa tá túc, tiếp tục học hành.

Tôi cũng nói anh nghe chuyện mình từng thích Tấn Phong, một mối tình thanh xuân vườn trường nhưng chỉ là đơn phương bởi khi ấy Tấn Phong chẳng hề biết tôi thích anh ấy và tôi không biết anh ấy cũng thích tôi.

- Tết này anh đưa em về quê thăm mộ ba mẹ nhé. – Hoàng Thiên đưa tay chạm nhẹ vào má tôi, dịu dàng đề nghị.

- Anh nói là ba mẹ?

- Phải, trong tương lai gần, em là vợ anh và anh là con rể của ba mẹ.

Phải cố gắng rất nhiều thì tôi mới có thể nuốt ngược những dòng lệ hạnh phúc vào trong. Cái con người này sao cứ nói ra những câu khiến người khác xúc động nghẹn ngào vậy nhỉ?

Làm vợ anh rồi chắc tôi khóc suốt mất, khóc vì hạnh phúc ấy. Sao tôi không đón nhận anh sớm hơn để nhận ra anh tuyệt vời như thế này chứ?

- Anh yêu em, Mỹ Trân.

- Anh đã nói câu này rất nhiều rồi, em hiểu mà, em tin mà. – Tôi ngại ngùng cúi đầu, lí nhí nói.

- Có thích nghe mỗi ngày không?

Đương nhiên là tôi thích rồi, còn phải hỏi sao? Tôi khẽ gật đầu rồi sà vào lòng anh, hít hà mùi hương bạc hà quyến rũ từ người đàn ông mình yêu và sung sướng đón nhận những nụ hôn âu yếm rơi trên mái tóc mềm.

Tình yêu anh dành cho tôi có xa hoa và có cả những điều rất dung dị, tất cả cộng hưởng lại và cho tôi cảm giác lâng lâng, không hoang tưởng mà rất thật.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com