Ngày Anh Trưởng Thành

Chương 55: Yêu Đương Vụng Trộm - 1



Lại một ngày trôi qua như mọi ngày, mình tôi quanh quẩn làm việc trong căn biệt thự rộng lớn.

Càng ngày, tôi càng nhớ Hoàng Thiên hơn. Thi thoảng, nghĩ đến nụ hôn anh trao mỗi sáng lại cảm thấy vị ngọt lan khắp miệng dù chẳng hề ngậm kẹo.

Cũng đã gần một tuần trôi qua kể từ ngày Tấn Phong thổ lộ tình cảm dành cho tôi, thế nên hôm nay, tôi quyết định nói ra tâm tư của mình với anh để anh đừng lãng phí thời gian cho tôi thêm nữa.

Thật lòng mà nói, nếu như tôi và Hoàng Thiên chẳng thành đôi thì tôi cũng không thể đón nhận Tấn Phong bởi những xúc cảm ngày đầu dành cho anh đã sớm trôi theo áng mây về cuối trời rồi.

Thời gian không xóa nhòa bóng hình tôi trong anh nhưng nó đã khiến tôi phôi pha mối tình đơn phương đầu đời.

Nếu như chúng tôi từng thổ lộ, từng hẹn hò, đón đưa, từng có những kỷ niệm êm đềm bên nhau dù rất ít thì tôi sẽ không dễ dàng quên như vậy. Đằng này, ký ức chỉ là những lần đứng nhìn anh với đôi mắt ngưỡng mộ từ xa mà thôi.

- Anh nghe đây Mỹ Trân. – Giọng nam trầm ấm vang lên bên kia đầu máy.

- Tấn Phong. Em gọi để trả lời chuyện hôm trước. – Tôi lấy hết cam đảm, cất lời.

- Em nói đi. – Giọng anh chùng xuống, phảng phất nỗi buồn.

- Em đã suy nghĩ kỹ rồi Tấn Phong à. Em không thể nhận lời anh được.

- Em.. yêu ai rồi sao?

Không ngờ Tấn Phong lại hỏi như vậy. Tôi cắn môi hồi lâu rồi xác nhận rằng mình đã yêu người khác. Tuy nhiên khi anh hỏi người ấy là ai thì tôi nhất quyết không nói ra tên tuổi, chỉ bảo đó là một chàng trai có trái tim ấm áp, mang đến cho tôi cảm giác an toàn mà thôi.

Trong câu nói thoáng chút ngập ngừng của anh, tôi biết anh đã rất khó khăn để quyết định đào sâu đời tư của tôi.

- Em xin lỗi anh, Tấn Phong.

- Lỗi phải gì chứ. Chúng ta.. vẫn có thể làm bạn chứ? – Tiếng anh nhỏ dần trong điện thoại.

- Tất nhiên rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khoảng không gian bên tôi rơi vào im lặng và tôi có thể hình dung bên phía Tấn Phong cũng vậy. Mãi một lúc lâu sau, anh mới cười nhẹ và hỏi tôi quyết định thế nào về việc theo đuổi đam mê.

Dẫu cho anh nói rõ ràng chuyện muốn tôi học thiết kế thời trang là nằm trong kế hoạch kinh doanh sau này của anh, không liên quan đến tình cảm riêng tư nhưng làm sao tôi có thể đồng ý được.

Tuy chấp nhận giữ mối quan hệ bạn bè, tôi vẫn nên chừa một khoảng cách nhất định giữa tôi và anh. Hoàng Thiên sẽ không vui nếu biết chuyện này đúng không? Anh ấy thừa sức lo cho tôi đi học và thậm chí còn hơn thế nữa.

Hơn nữa, thái độ của anh trong mối quan hệ với Hellen rõ ràng như vậy, tôi đâu thể chàng ràng, mập mờ dù rằng anh không hề cấm đoán.

- Em.. em.. lúc này em chưa nghĩ tới việc đó. Tấn Phong à, anh hãy tìm một người khác để hợp tác nhé, đừng chờ em.

- Anh hiểu rồi. Anh làm việc tiếp đây, tạm biệt em.

Tiếng thở dài của Tấn Phong đã kết thúc cuộc gọi chẳng mấy vui vẻ. Tôi biết mình đã khiến anh tổn thương nhưng cũng hiểu đây là quyết định đúng đắn. Mong rằng thời gian sẽ giúp anh quên đi tình cảm dành cho tôi, mở lòng đón nhận một người thật lòng yêu anh.

Sau khi làm xong mọi việc, tôi lại lôi cuốn sổ dày cui của mình ra và bắt đầu vẽ vời. Tôi yêu ngành thiết kế thời trang lắm, chỉ cần nhắm mặt lại là tôi liền thấy các cô người mẫu đang sải những bước dài trên sàn catwalk. Trên người họ là các mẫu quần áo, váy áo mới toanh.

Và rồi, tôi sẽ ghi nhớ và vẽ chúng trên giấy. Tôi chỉ vẽ thôi, chưa lần biến chúng thành thật. Đến một lúc nào đó, chắc chắn tôi sẽ cắt và may nên những thiết kế của mình rồi giới thiệu chúng ra cho các tín đồ thời trang biết đến.

Khoảnh khắc chiếc đồng hồ ngân nga hồi chuông báo hiệu đã năm giờ chiều, trái tim tôi lại đập loạn nhịp, chờ mong đến giây phút Hoàng Thiên trở về.

Thật kỳ lạ, trước đây, tôi chẳng muốn giáp mặt anh, còn cầu cho anh vướng lịch công tác dày đặc. Thế nhưng, từ khi nhận lời yêu đương, tôi không muốn xa anh chút nào.

Tôi ước anh dời văn phòng làm việc về trong nhà luôn, cho tôi thi thoảng chạy ngang nhìn ngắm anh chút xíu. Chắc tôi bị cuồng yêu mất rồi. Anh thì sao nhỉ? Tâm trạng anh có hỗn loạn giống tôi không?

Hôm nay, hai mẹ con anh về cách nhau có mấy phút. Vừa lái xe qua cổng, bà Ngọc Minh liền hạ kính, đưa cho tôi một bịch ni lông màu đen.

- Cua đó cháu, hấp lên. Cô biết cháu thích cua nên mua đó, mấy người này đem cua từ Cà Mau lên, tươi ngon lắm.

Tôi vâng dạ rồi xách bịch cua vụt chạy vào bếp. Hóa ra, bà ấy để ý cả sở thích của tôi. Nếu biết tôi và con trai mình đang hẹn hò, yêu đương thì tình cảm bà dành cho tôi có khác đi không?

Có lẽ bà thương tôi như cách một bà chủ tốt bụng cảm thông cho người làm. Câu nói hôm đó của bà đã chứng minh quan điểm rõ ràng rồi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com