Náo Loạn Hầu Phủ

Chương 4



Tay hắn rất ấm, còn ấm hơn cả áo lót mẫu hậu làm cho ta.

 

Ta ngẩng đầu nhìn hắn: “Có thể đừng nói với phụ hoàng và mẫu hậu là ta bị lạc không? Không thì… không thì sau này họ sẽ không cho ta ra ngoài chơi nữa.”

 

Hắn nhìn vào mắt ta, ngẩn ra một chút rồi cười: “Được.”

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Pháo hoa nổ tung trên bầu trời sau lưng hắn, cuối cùng phản chiếu trong mắt hắn, như từng viên kim cương vụn lấp lánh.

 

Chỉ là…

 

Thôi, mọi thứ đã khác rồi.

 

6

 

Sáng sớm hôm sau, Hàn Lâm Viện vội triệu Tạ Trường Phong quay về, hắn chỉ đành ba bước quay đầu một lần mà rời đi, trước khi đi còn dặn ta: “Tẩu tẩu, xin tẩu giúp ta khuyên Vân Tự, ta thật sự không thể sống thiếu nàng ấy.”

 

Hắn dai như đỉa, ta không đồng ý là cứ bám riết lấy ta, ta đành tạm đồng ý, bảo hắn quay về Hàn Lâm Viện trước, đừng để lỡ chính sự.

 

Song Yến ghé vào tai ta nói: “Người hầu bên cạnh lão phu nhân Tạ – Ô Lan mời người qua bên đó một chuyến.”

 

Ta cười lạnh, không biết bà già đó lại định giở trò gì: “Chỉ gọi mình ta, hay cũng gọi cả Nhị phu nhân?”

 

Song Yến đáp: “Hình như chỉ mời mỗi người thôi ạ.”

 

Ta quay đầu nhìn vào phòng, Vân Tự vẫn còn đang ngủ say, nói: “Ngươi đi nói với bà ta là bản cung ăn sáng xong sẽ qua. À, sau khi Vân Tự tỉnh, bảo bà v.ú Đàn đi cùng nàng, bà ấy biết phải làm gì.”

 

Từ sau khi ta gả vào phủ này, vì e ngại thân phận công chúa của ta, Mẫn thị chưa bao giờ bắt ta phải sáng tối vấn an, hôm nay lại chỉ mời riêng ta, chắc chắn không có ý tốt.

 

Quả nhiên, khi ta bước vào viện của bà ta, Liên Nhi cũng đang ngồi bên cạnh.

 

Mẫn thị ngồi ở ghế chủ, làm ra vẻ ra dáng, nếu bỏ qua những vết bầm tím trên mặt bà ta thì quả thật cũng có chút phong thái.

 

Chưa đợi bà ta mở miệng, ta đã đi thẳng đến ngồi xuống.

 

Liên Nhi châm chọc: “Mẫu thân ngồi ở trên, đại phu nhân không hành lễ đã ngồi xuống, chẳng phải là quá vô lễ rồi sao?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta ra hiệu bằng ánh mắt, Song Yến liền mỉm cười tiến lên, giơ tay tát Liên Nhi hai cái.

 

Ta nhấp một ngụm trà rồi nói: “Hôm qua ngươi còn nói muốn làm nô bộc để báo đáp ân tình, sao hôm nay lại cùng chủ nhân ngồi ngang hàng? Đây là quy củ của viện lão phu nhân sao?”

 

“Nếu vậy, Liên Nhi ngươi đi lấy mười cái ghế đến, để người của bản cung cũng ngồi xuống hết đi.”

 

Liên Nhi ôm mặt, đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía Mẫn thị, Mẫn thị xấu hổ quay mặt đi.

 

Song Yến nói: “Công chúa đã phân phó, Liên Nhi, sao ngươi còn chưa làm? Hay là muốn ta gọi người đến giúp?”

 

Lão phu nhân Tạ nói: “Công chúa đã nói, thì ngươi cứ làm đi.”

 

Lúc này Liên Nhi mới không cam lòng mà đứng dậy.

 

Ta nặng nề đặt chén trà xuống bàn: “Xem ra chỉ có lão phu nhân nói mới khiến ngươi nghe, còn bản cung đường đường là công chúa hoàng gia thì lại không thể sai khiến ngươi sao?”

 

“Song Yến, kéo nàng ta ra ngoài, dạy nàng ta biết thế nào là quy củ.”

 

“Dạ!”

 

Nghe ta nói vậy, Mẫn thị cũng không dám lên tiếng nữa, dù sao ta đã lấy thân phận hoàng thất ra, nếu bà ta còn cãi lời thì chính là bất kính với hoàng gia.

 

7

 

Song Yến đang định lôi người ra ngoài thì há miệng muốn nói gì đó.

 

Mẫn thị do dự một lúc rồi mới lên tiếng: “Con dâu cả, con cần gì phải nghiêm khắc như vậy, chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương.”

 

Ta cười nhạt: “Lão phu nhân nhân từ, nghĩ cô ta chỉ là một tiểu cô nương, nhưng trong mắt ta thì cô ta lại là kẻ không biết trời cao đất dày. Nếu không dạy dỗ cẩn thận, e rằng sẽ làm hỏng danh tiếng của bà.”

 

Lời này gần như là công khai uy h.i.ế.p Mẫn thị.

 

Nếu bà ta biết điều thì phải hiểu lời kế tiếp cần lựa chọn kỹ càng. Nhưng ta vẫn đánh giá thấp độ mặt dày của bà.

 

Bà ho nhẹ một tiếng, gượng cười nói: “Con dâu cả, khi con và con dâu thứ mới vào cửa, ta đã thích con hơn. Là con gái hoàng gia, đương nhiên cái gì cũng là tốt nhất. Nói thật lòng, bao nhiêu năm qua con gả vào đây, ta có làm khó con bao giờ không?”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com