Ta nổi hết da gà: “Song Yến, ngươi ra bảo hắn đừng tru tréo trước cửa phòng ta nữa.”
Bất ngờ giọng hắn hạ thấp dần.
Song Yến dán tai vào cửa, nhịn cười lặp lại từng chữ Tạ Trường Phong lẩm bẩm:
“Hết cách rồi, ta đành viết thư cho đại ca thôi.”
“Ta chỉ đành nói với huynh ấy, e rằng mình sắp bị bỏ rồi.”
5
Lần này Vân Tự thật sự nổi giận, cả đêm không cho Tạ Trường Phong vào phòng, Tạ Trường Phong chỉ biết ôm chân ngồi ngoài cửa phòng ta.
Hii cả nhà iu 💖 Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻 Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Song Yến nhẹ giọng nói: “Có cần lấy cho Nhị công tử một cái chăn không ạ?”
Ta nhìn Vân Tự đang ngủ mà vẫn còn rơi lệ, đáp: “Không cần, để hắn lạnh một đêm cũng không c.h.ế.t được. Bảo bà v.ú Đàn kiểm lại danh sách hồi môn của Vân Tự, nếu thật sự phải hòa ly thì chúng ta cũng chuẩn bị trước.”
Song Yến vâng lời rồi lui xuống.
Chỉ là hai câu nói cuối cùng của Tạ Trường Phong khiến ta nhớ lại chuyện xưa.
Ta và Tạ Như An cũng không phải kiểu hôn nhân mù quáng, năm mười tuổi vào dịp Nguyên Tiêu, ta từng gặp hắn một lần ở hội đèn lồng.
Đó là lần đầu tiên ta dẫn Song Yến rời khỏi hoàng cung, người đông như nêm, ta chỉ muốn đến xem chiếc đèn hoa lớn nhất trong thành, không ngờ lại đi lạc mất Song Yến.
Khi ta tỉnh táo lại thì phát hiện xung quanh chẳng có ai quen biết, lập tức hoảng hốt, ta co rúm lại ngồi ở cửa một cửa hàng ven đường, cúi đầu nhìn đôi giày dơ bẩn dưới chân.
Đó là đôi giày mẫu hậu tự tay làm cho ta, lúc ra cửa còn trắng muốt như thỏ con, nhưng giờ đây lại thành một con thỏ bẩn thỉu không ai thích.
Cũng giống như ta vậy.
Ta không kìm được mà bật khóc, nhưng xung quanh toàn tiếng cười nói vui vẻ, tiếng khóc của ta bị lấn át hoàn toàn.
“Nàng là con nhà ai thế?”
Một giọng nói êm ái như ngọc vang lên bên tai ta, như âm thanh từ thiên đường.
Ta ngẩng đầu nhìn, là một công tử mặc y phục trắng, đầu đội ngọc quan, cả người sạch sẽ như một chú thỏ trắng.
Hắn mỉm cười ngồi xuống xoa đầu ta, khoảnh khắc đó giống như ánh nắng tan chảy tuyết trên mái hiên, ta chưa từng thấy nụ cười nào đẹp hơn thế.
Ta nhỏ giọng nói với hắn: “Ta là công chúa Minh Chiêu, vừa đi lạc với cung nữ.”