Náo Loạn Hầu Phủ

Chương 5



Ta là người nhỏ nhen, nếu ai nói xấu ta trước mặt ta, ta còn có thể xem là có gan. Nhưng nếu dám nói xấu Giang Vân Tự trước mặt ta, thì chính là cố ý gây sự với ta.

 

“Ý của lão phu nhân là không vừa mắt với Giang Vân Tự, không hài lòng với hôn sự mà phụ hoàng ban cho Nhị công tử sao? Nếu vậy, ta đành phải hồi bẩm lại với phụ hoàng mẫu hậu và thừa tướng, mời họ tới phân xử.”

 

Mẫn thị nghe vậy sắc mặt lúc trắng lúc xanh: “Ta không có ý đó.”

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Ta làm bộ kinh ngạc: “Hóa ra là ta hiểu lầm lão phu nhân rồi, xem ra bà rất hài lòng với Vân Tự nhà ta.”

 

Bà ta vội gật đầu đồng tình, ta liền chuyển giọng, quát lên: “Vậy sao còn đưa người vào phòng cô ấy? Nếu không có gì bất mãn, thì chính là cố tình gây khó dễ, lấy cách đó để biểu lộ sự bất mãn với hôn sự do hoàng thượng ban!”

 

Mẫn thị ôm n.g.ự.c ngồi sụp xuống đất: “Ngươi…”

 

Ta nói: “Tốt nhất là bà cho ta một lý do hợp lý, nếu không thì…”

 

Mẫn thị nói: “Giang thị vào phủ đã một năm mà chưa có con, ta là mẹ, chẳng lẽ không thể lo lắng chuyện con cháu nối dõi?”

 

Ta nghiêm giọng: “Luật pháp triều ta quy định, chính thê mười năm không con mới có thể tính là vô sinh. Hai người họ mới thành thân một năm, bà đã lấy đó làm cớ để can thiệp, chẳng lẽ xem thường luật pháp, càng không coi trọng hôn sự do thiên tử ban cho?”

 

Mẫn thị: “Ta chỉ là muốn con khuyên nhủ con dâu thứ một chút thôi mà.”

 

Ta nói: “Nếu thật lòng muốn ta khuyên nhủ Vân Tự, thì đã không vừa lén gọi ta đến, vừa tiết lộ tin cho Vân Tự. Rõ ràng là cố tình chia rẽ chúng ta.”

 

“Ta lớn lên trong cung, thủ đoạn nào mà chưa từng thấy qua.”

 

“Ta khuyên bà, tốt nhất đừng để ta nghe thấy một câu nào nữa nói xấu Vân Tự, nếu không ta nhất định sẽ cho bà đẹp mặt.”

 

Mẫn thị còn định nói thêm, ta lạnh lùng nói: “Nếu bà dám nói thêm một câu, thì tiểu thư yêu quý của bà sẽ phải ăn thêm vài cái tát. Nếu mà hủy dung, thì tội là do bà gánh.”

 

Ta vung tay áo rời đi, bà Tần đang cùng Vân Tự đứng ngoài cửa xem Liên Nhi bị đánh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Song Yến vừa buông tay, Liên Nhi đã lăn lộn bò về bên cạnh Mẫn thị.

 

8

 

Sau khi được Vân Tự đồng ý, ta liền để bà Tần cùng đại nha hoàn Song Thư của nàng thu dọn hành lý.

 

“Nếu ở hầu phủ thấy ấm ức, thì cùng ta vào cung ở vài ngày.”

 

Vân Tự vừa thu dọn vừa ném đống đồ Tạ Trường Phong tặng xuống đất: “Đàn ông chẳng ai tốt cả! Còn bà già đó, dám muốn chia rẽ tình cảm của chúng ta, hừ, đúng là mơ mộng viển vông!”

 

Ta gật đầu phụ họa: “Hôm nay ta chẳng phải đã giúp nàng xả giận rồi sao, thế nào, có định thưởng ta không?”

 

Vân Tự nghe ta nói vậy thì quay đầu, bóp má ta, cười hì hì: “Thưởng thưởng thưởng, ai ya, để ta thương thương Chiêu Thư nhà ta một chút nào, đến đây, cho ta thơm một cái!”

 

Ta ghét bỏ đẩy mặt nàng ra: “Tránh ra, buồn nôn c.h.ế.t đi được.”

 

Vân Tự không bận tâm, hừ một tiếng đầy khinh thường.

 

Song Yến mang rượu lạnh lên, ta nhấp một ngụm rồi tùy tiện nói: “Không biết sau khi ta vào cung, Tạ Trường Phong có chạy tới làm loạn không, ta phải bảo mẫu hậu dặn người cải tạo lại cách âm trong điện của ta, ta không muốn nghe thấy mấy tiếng loạn xì ngầu đó.”

 

Vân Tự bỗng thẹn thùng: “Ai ya, nàng nói linh tinh gì đó, sao chúng ta có thể làm mấy chuyện như vậy trong điện của nàng chứ…”

 

Giọng nàng càng nói càng nhỏ, ta còn tưởng mình nghe nhầm, cười lạnh một tiếng, ta biết ngay nàng không thực sự muốn hòa ly.

 

Vân Tự lại nhỏ giọng nói: “Chiêu Thư, nàng nói xem nếu Tạ Trường Phong quay lại mà không thấy ta, có lo lắng không, hay là ta để lại cho hắn một bức thư đi.”

 

Ai ngờ Mẫn thị lại không yên phận chạy tới gào lên: “Ôi trời ơi, ai cũng bắt nạt bà già này! Hai đứa con dâu vừa mới vào cửa đã đòi về nhà mẹ đẻ hết, người ngoài sẽ nói gì về ta đây!”

 

Ta nhíu mày, Vân Tự tức giận định xông ra cãi, ta ngăn nàng lại rồi ra hiệu cho bà Tần, nhẹ giọng nói: “Mẫn thị bị Liên Nhi chọc tức đến phát bệnh rồi, bị hồ đồ ấy mà. Bịt miệng bà ta rồi giải đi. À, trói luôn Liên Nhi mang theo vào cung.”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com