Náo Loạn Hầu Phủ

Chương 2



Ta kéo Vân Tự bước ra ngoài, Song Yến đuổi theo sau gọi với theo bảo ta uống hết yến sào hầm đã.

 

“Tỷ tỷ ơi!”

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Chúng ta còn chưa kịp ra đến cửa, liền bị một cô nương mặc váy cổ đối màu sen nhạt chặn lại.

 

“Phịch” một tiếng, nàng ta quỳ rạp xuống trước mặt Vân Tự:

 

“Cầu xin tỷ tỷ cho muội một con đường sống. Nhị công tử đã cứu mạng muội, muội không có gì để báo đáp, chỉ đành lấy thân báo ân.”

 

“Tỷ tỷ xin đừng giận nhị công tử, muội sau này nhất định sẽ an phận thủ thường, hầu hạ tỷ tỷ và công tử, tuyệt đối không…”

 

Ta lạnh lùng cười, một tay hắt cả chén yến sào trong tay Song Yến lên mặt nàng ta.

 

“Ngươi làm cái gì vậy!”

 

“Nếu ngươi nói không có cách nào báo đáp, theo bản cung thấy thì chỉ có thể làm nô tỳ.”

 

“Bất kể ngươi là người có lai lịch thế nào, cũng đừng vội vàng nhận thân lung tung, tự hạ thấp thân phận.”

 

“Bản cung biết nhị phu nhân nhiều năm như vậy, chưa từng nghe nàng ấy có muội muội gì cả.”

 

“Ta khuyên ngươi nên giữ cái miệng của mình lại, tốt nhất là đừng nói lung tung.”

 

“Nếu không, bản cung sẽ cho ngươi biết cái kết của một cái lưỡi hay nói bừa là gì, ngươi hiểu chưa?”

 

Nàng ta bị làm nhục đến mức sắc mặt tái nhợt, cắn chặt môi không nói nổi lời nào.

 

Song Yến dùng giọng mà ai cũng nghe thấy nói: “Công chúa sao lại hành động bốc đồng như vậy, uổng phí cả bát yến sào ngon lành.”

 

Ta cười nói: “Xem như là phần thưởng cho việc nàng ta đến sớm nhận chủ đi.”

 

Nói xong, ta liền kéo Vân Tự rời khỏi nơi đó.

 

3

 

Rời khỏi viện xong, Giang Vân Tự mới nhịn không nổi mà bật khóc:

 

“Trên đời này làm gì có đạo lý như thế chứ, lúc cưới ta thì nói lời đường mật, chưa đến một năm đã muốn nạp thiếp.”

 

“Lại còn để cô ta đến trước mặt ta nói bóng nói gió, cứ như ta cản trở bọn họ vậy.”

 

“Ta cũng chẳng phải loại người mặt dày cố chen vào giữa hai người họ.”

 

“Ta cũng không muốn đến Hàn Lâm Viện tìm Tạ Trường Phong nữa, khỏi bị hắn và đám đồng liêu cười chê không biết điều.”

 

Ta nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu vậy, ngươi hãy viết một bức thư gửi đến Hàn Lâm Viện, cứ đợi thêm một ngày trong phủ.”

 

“Nếu hắn vẫn cứ không phân phải trái, ngươi theo ta vào cung.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Khó khăn lắm mới đợi được Vân Tự bình tĩnh lại, ai ngờ người đến không phải Tạ Trường Phong mà lại là mẹ hắn, mẹ chồng của Vân Tự – Mẫn thị.

 

Vừa bước vào cửa, Mẫn thị đã ôm n.g.ự.c khóc lóc:

 

“Tiểu thư danh môn nhà cô, chẳng biết cha mẹ dạy dỗ thế nào mà không hiểu chút quy củ nào.”

 

“Liên Nhi đến gặp cô, vậy mà cô còn cho nó sắc mặt, bát canh nóng như vậy lại dám hắt thẳng vào mặt nó.”

 

“Ôi trời ơi, sao ta lại gặp phải đứa con dâu không biết lễ giáo thế này, đúng là nghiệt duyên mà.”

 

Giang Vân Tự giận đến run người, chỉ vào mặt Mẫn thị mà mắng:

 

“Bà chưa có sự cho phép của ta đã tự tiện đưa người vào viện của ta, còn dám lên mặt với ta?”

 

Mẫn thị đảo mắt một cái, liền ngồi bệt luôn xuống đất.

 

Liên Nhi cũng nhân cơ hội ngồi luôn bên cạnh, ôm lấy Mẫn thị mà khóc.

 

Giang Vân Tự giận đến run lên bần bật, lao tới định đánh người.

 

Ta tranh thủ ra hiệu cho bà Tần và các bà vú, các bà hiểu ý, giả vờ đến đỡ Mẫn thị, thực chất là giữ chặt bà ta lại.

 

Giang Vân Tự xông lên, trái phải tát cho hai người họ mấy cái vang dội.

 

Vân Tự hồi nhỏ từng ở biên cương với cậu ruột, ra tay không hề nhẹ, chỉ nghe tiếng thôi đã thấy đau.

 

Ta đứng bên giả vờ lo lắng nói:

 

“Ôi trời, sao mẹ chồng lại bất cẩn ngã xuống đất thế này.”

 

“Vân Tự, nàng cẩn thận kẻo bị vấp ngã theo, mau, mau đỡ mẹ chồng dậy đi.”

 

Mẫn thị kêu lên: “Các người đúng là loạn rồi, dám đánh cả mẹ chồng!”

 

Ta cười lạnh: “Mẹ chồng ngã nhầm rồi, viện này bao nhiêu đôi mắt chứng kiến, rõ ràng là mẹ chồng tự vấp ngã.”

 

“Còn vết sưng đỏ trên mặt, cũng là do va đập mà ra, sao lại vu oan cho chúng ta?”

 

Song Yến và bà Tần đồng thanh: “Đúng vậy, là phu nhân tự mình trượt chân ngã mà thôi.”

 

Ta liếc quanh một vòng: “Mọi người thấy sao?”

 

Trong viện phần lớn là người của ta, số ít người của Mẫn thị nhìn nhau rồi cuối cùng cũng cúi đầu:

 

“Đại phu nhân nói đúng.”

 

Mẫn thị tức đến đỏ mặt tía tai, nhưng cũng đành bó tay.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com