Trịnh thái y thở dài: “Hợp hoan tán không có thuốc giải. Hiện tại điện hạ lại trúng kịch độc, tuyệt đối không được cố quá, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Tào Nguyên Lộc liếc nhìn Thái tử với vẻ mặt phức tạp, rồi lại nhìn Vân Quỳ, nhưng không dám mở miệng.
Trịnh thái y do dự một lát, trực tiếp nói: “Hợp hoan tán này chỉ có thể giải bằng cách g.iao h.oan giữa nam và nữ. Điện hạ có thị thiếp, cung nữ thị tẩm gì không?”
Lời vừa dứt, trong điện im lặng đến quỷ dị.
「Kẻ bất tài đó chính là kẻ hèn mọn này…」
Vân Quỳ ngơ ngác ngẩng đầu, rồi lại run rẩy rụt người lại.
「Nhưng đừng mà! Tuyệt đối đừng! Ai biết Thái tử điện hạ có thể làm hay không, tới khi phát hiện mình không được, giận quá hóa rồ, rồi bóp cổ ta tới c.h.ế.t hay không! Vừa nãy ngài ấy còn nói muốn biến ta thành đèn lồng da người… Thôi thôi thôi, không nhúng chàm vào vũng nước đục này, ngài vẫn nên mời người khác cao minh hơn đi!」
「Tuy rằng thật sự rất đẹp, sờ chắc cũng rất thích, nếu người trúng thuốc là mình, Thái tử điện hạ nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, mặc mình muốn làm gì thì làm, vậy thì có lẽ mình sẽ không khách khí…」
Vân Quỳ cúi đầu, lại cảm thấy mình lo lắng thừa rồi.
Thái tử ghét nàng như vậy, chắc chắn sẽ không để nàng hầu hạ.
Ai ngờ vừa nghĩ đến đây đã nghe thấy trên đỉnh đầu có tiếng cười lạnh: “Được thôi.”
Được, được cái gì?
Vân Quỳ run rẩy ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt khát m.á.u kia, m.á.u toàn thân như đông lại.
Khóe môi Thái tử nhếch lên một nụ cười lạnh: “Những người khác lui xuống.”
Sau đó nhìn chằm chằm Vân Quỳ: “Ngươi ở lại.”
Vân Quỳ: ……
Tào Nguyên Lộc âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Ông ấy vốn còn lo lắng những năm gần đây chủ tử nhà mình không gần nữ sắc, dù trúng hợp hoan tán cũng kiên quyết không chạm vào phụ nữ, không ngờ lại dễ dàng đồng ý như vậy.
Ông ấy nhìn Vân Quỳ với vẻ khuyến khích, lại phát hiện vẻ mặt của nha đầu này như đưa đám. Đang định an ủi vài câu, nhưng điện hạ trúng hợp hoan tán đang chờ giải độc, không thể chậm trễ thời gian, nên đành để lại một câu: “Hầu hạ điện hạ cho tốt, sau này ắt được trọng thưởng.”
Còn không phải sao, đây chính là người đầu tiên bên gối điện hạ, lại giải được cơn khát trước mắt của điện hạ, thị tẩm có công, nói không chừng ngày mai đã làm chủ tử rồi.
Tuy rằng Tào Nguyên Lộc hiểu rõ tính khí của Thái tử, lúc này trong lòng cung nữ này nhất định sợ hãi tột độ, nhưng… hắn theo Thái tử nhiều năm như vậy, còn chưa từng thấy Thái tử muốn g.i.ế.c ai mà còn do dự. Cung nữ này nhất định có chỗ hơn người, mới cho điện hạ lý do không giết.
Tào Nguyên Lộc dẫn Trịnh thái y lui xuống, thậm chí còn rất biết điều tắt cả đèn bên ngoài.
Ánh nến tối sầm lại, trong điện chỉ còn hai người, yên tĩnh như chết.
Cả người Vân Quỳ căng thẳng, gió lạnh từ hành lang lùa vào điện, khiến nàng rùng mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong đầu nàng rối bời, không thể ngờ nổi Thái tử lại giữ nàng lại!
Song nàng cũng biết, Thái tử làm như vậy tuyệt đối không có ý sủng ái hay nâng đỡ nàng.
Ngài ấy chỉ muốn một liều thuốc giải, dùng xong là có thể vứt bỏ.
Thái tử cười nhạt một tiếng, thầm nghĩ nàng còn biết tự lượng sức mình: “Còn không mau lăn lên giường.”
Vân Quỳ cắn môi, nhỏ giọng nói: “Nô tỳ nguyện hầu hạ điện hạ, chỉ xin điện hạ nể tình nô tỳ một lòng trung thành, tha cho nô tỳ một mạng.”
Nội tâm nàng không hề ngoan ngoãn hiền lành như vẻ bề ngoài, Thái tử hiểu rõ điều này, vẻ mặt đầy ghét bỏ: “Ngươi có tư cách gì cầu xin cô?”
Vân Quỳ khổ sở trong lòng, chậm rãi đứng dậy đi đến trước chiếc giường chạm khắc tinh xảo. Nhìn chiếc giường gỗ tử đàn dát vàng nạm ngọc phức tạp kia, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh trong mơ.
Nàng đại khái biết rõ mình sắp phải đối mặt với tình cảnh gì. Ví dụ như bị Thái tử đè dưới thân đòi hỏi, cũng có thể là nàng bận trước bận sau hầu hạ, Thái tử không những ngồi mát ăn bát vàng, mà còn không chút lưu tình đánh vào m.ô.n.g nàng.
Thái tử: ……
Vân Quỳ đột nhiên nhớ đến những lời dạy của Ngụy cô cô mấy ngày trước, quay người nhìn Thái tử, do dự một chút nói: “Điện hạ có cần nô tỳ thay y phục cho ngài không?”
「Chắc ngày ấy chỉ mặc mỗi cái trung y này, cởi nữa sợ là cởi hết…」
Chưa kịp nghĩ sâu hơn đã thấy Thái tử mặt mày đen sầm tiến lại gần, vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Vân Quỳ: ……
Đợi đến khi Thái tử nằm xuống phía ngoài, nàng đứng tại chỗ hít sâu một hơi, nhanh chóng cởi bỏ y phục trên người, chỉ để lại một chiếc áo lót nhỏ và q.uần lót, sau đó cởi giày, nhẹ tay nhẹ chân trèo vào phía trong giường, kéo chăn che hờ, để Thái tử hưởng dụng.
Trong màn gấm tràn ngập hơi thở ấm áp mềm mại của nữ tử, Thái tử nhắm chặt mắt, gân xanh trên trán nổi lên.
Vân Quỳ nằm ngửa trên giường, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, cũng không biết vì sao Thái tử mãi không động đậy.
Không phải háo sắc sao, không phải nam nữ đều thích à? Dù sao cũng trúng thuốc rồi, còn rụt rè cái gì nữa?
Chẳng lẽ là đang đợi nàng chủ động?
Nhưng hình như quả thật nàng nên chủ động, eo và bụng Thái tử đều có vết thương, không thể làm những động tác quá mạnh. Nếu vì vậy mà vết thương nứt ra, nàng thân là cung nữ thị tẩm, cũng khó thoát khỏi tội chết.
Tuy nhiên Thái tử không ra lệnh, nàng làm sao dám chủ động tiến tới?
Thôi vậy, vẫn là nghe lệnh rồi tính sau.
“Điện hạ, ngài… không sao chứ?”
Hơi thở Thái tử nóng rực, vẫn cứ im lặng không nói.
Vân Quỳ đợi mãi vẫn không nghe thấy câu trả lời, nàng lại cẩn thận nói: “Thái y nói, hợp hoan tán cực kỳ hại thân, nếu không kịp thời quan hệ…”
Chưa nói xong, bên hông truyền đến một lực đạo mạnh mẽ. Nàng giật mình hô một tiếng, không kịp phòng bị ngã vào lồng ng.ực nóng rực, rắn chắc của người đàn ông.