Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi

Chương 21



Vẻ mặt âm trầm của Thái tử hiện lên một tia vặn vẹo hiếm thấy.

Đồng thời, hắn cảm nhận được khí huyết toàn thân không ngừng dâng lên vì câu nói thầm kia, gân xanh trên cổ nổi lên thành những đường cong đáng sợ.

Đặc biệt là vùng eo trở xuống nóng ran dị thường, như có hàng vạn con kiến đang gặm nhấm thịt xương.

Hắn quanh năm ngâm mình trong thuốc thang, đối với các loại độc dược thuộc lòng như lòng bàn tay. Sau khi nhận ra là thứ gì, trong mắt lóe lên một tia sát ý hung ác.

“Ngươi hạ dược cô?”

Vẻ mặt Vân Quỳ ngơ ngác, không hiểu Thái tử có ý gì, theo bản năng lập tức phủ nhận: “Nô tỳ không có…”

Nàng mới vào điện, làm sao hạ dược được?

Thái tử lại trúng độc rồi sao?

Thái tử hiển nhiên không tin nàng, dù sao nha đầu này nhìn thì ngoan ngoãn hiền lành, nhưng thật ra lại là kẻ điên đầu đầy ô uế, suốt ngày tơ tưởng đến thân thể hắn. Cho dù Hoàng hậu không sai khiến, nàng cũng rất có thể gan to bằng trời, mượn cớ hạ dược để ôm ấp hắn.

Hắn vẫn quá nhân từ, vậy mà còn giữ mạng nàng đến bây giờ. Đáng lẽ hắn nên dứt điểm nàng từ mấy lần trước, nếu không hôm nay cũng sẽ không mắc bẫy của nàng.

Thái tử cố gắng kìm nén sự xao động trong cơ thể, đánh giá thiếu nữ trước mặt từ trên xuống dưới, giọng điệu lại không nhanh không chậm.

“Cô nên bắt đầu từ đâu đây?”

“Ngươi muốn cô như vậy, chi bằng cô lột da rút gân ngươi, làm thành đèn lồng da người, treo trong điện ngày ngày bầu bạn với cô, thế nào?”

Vân Quỳ sợ hãi nghiến răng ken két, lắc đầu lia lịa nói: “Điện hạ tha mạng! Nô tỳ thật sự không có!”

Người khác nói vậy, có lẽ vẫn là dọa nàng, nhưng Thái tử thì không, bởi vì hắn thật sự sẽ làm nàng thành đèn lồng da người.

Theo đúng nghĩa đen của từ đó.

Vân Quỳ lại muốn khóc rồi.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một giọng nói gấp gáp truyền vào điện: “Điện hạ!”

Vân Quỳ vẻ mặt mừng rỡ quay đầu lại, như thấy cứu tinh: “Tào công công cứu mạng!”

Tào Nguyên Lộc nhìn thấy t.h.i t.h.ể trên đất và con d.a.o găm trong tay Thái tử, trong lòng hối hận khôn nguôi. Ông ấy chỉ rời đi một lát, vậy mà lại để kẻ gian thừa cơ lẻn vào, ra tay với điện hạ.

“Đều là do nô tài sơ suất, điện hạ có bị thương không?”

Ông ấy vội vàng đánh giá sơ qua vết m.á.u trên người Thái tử, mới phát hiện đều là m.á.u của người khác. Nhưng thấy ánh mắt Thái tử đỏ ngầu nóng rực, giữa mày lộ vẻ giận dữ, chỉ sợ là bệnh cũ tái phát, vội vàng quay đầu gọi Trịnh lão thái y: “Lão thái y, ngài mau xem cho điện hạ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trịnh thái y xách hòm thuốc vội vàng vào điện. Ông ấy tuổi đã cao, đã về hưu từ lâu, nhưng hiện tại lại là số ít thái y đáng tin cậy. Tuy không có tài năng hồi sinh diệu thủ như Hà Bách Linh, nhưng y thuật cũng rất cao minh, lại có kinh nghiệm phong phú. Từ nhỏ, Thái tử đều do ông ấy chữa trị, Tào Nguyên Lộc đặc biệt xuất cung mời người trở về.

Trịnh thái y liếc mắt một cái lập tức nhận ra vẻ khác thường của Thái tử, vội vàng tiến lên bắt mạch, cẩn thận một lát, vẻ mặt lộ vẻ lo lắng nói: “Điện hạ trúng hợp hoan tán.”

Vân Quỳ kinh ngạc há hốc miệng, tuy rằng nàng chưa từng nghiên cứu về độc dược, nhưng vừa nghe thấy ba chữ “hợp hoan tán”, hàng mi đã run lên dữ dội.

Là loại… thuốc khiến người ta ân ái điên đảo sao?

Nàng run rẩy ngẩng đầu, đôi mắt đen của Thái tử lạnh lẽo như đầm nước lạnh, trầm ngâm nhìn nàng.

Vân Quỳ: ……

Oan uổng quá đại ca! Nàng lấy đâu ra gan hạ xuân dược Thái tử chứ!

Nàng không phủ nhận Thái tử sinh ra vô cùng tuấn mỹ, lại cao lớn thẳng tắp, thân hình cường tráng. Cơ bắp rắn chắc khắp người quả thật khiến người ta thèm muốn, nhưng có cho nàng mười lá gan, nàng cũng không dám bất kính với Thái tử, chê sống lâu sao?

Thái tử nắm chặt con d.a.o găm trong tay, đốt ngón tay phát ra tiếng kêu răng rắc, hiển nhiên là giận dữ tột độ.

Dù hợp hoan tán không phải do nàng hạ, nhưng chỉ dựa vào việc trong lòng nàng vô lễ, không để hắn vào mắt, nàng c.h.ế.t cũng không đáng tiếc.

Ngay lúc Vân Quỳ tưởng rằng lại sắp mất mạng, Trịnh thái y ở bên cạnh đột nhiên nói: “Là khăn tay của cung nữ này tẩm hợp hoan tán!”

Mọi người theo tiếng nhìn lại, thái y Trịnh ngồi xổm trước giường, dùng tay áo che miệng, che mũi.

Vừa nãy bắt mạch cho Thái tử xong, thái y Trịnh lập tức tìm kiếm nguồn gốc hợp hoan tán trong điện. Thuốc thang, hương lô, thậm chí cả chân đèn đều cẩn thận kiểm tra một lượt, cuối cùng ngửi thấy mùi hợp hoan tán trên chiếc khăn tay ở eo tỳ nữ kia.

Tào Nguyên Lộc bịt mũi tiến lên xem xét một lát, trong lòng đã có suy đoán: “Chắc chắn là cung nữ này đã hạ xuân dược vào khăn tay, nếu ám sát thất bại, có thể dùng thuốc này dụ dỗ điện hạ, rồi tìm cơ hội ám sát lần nữa. Nàng ấy đúng là tâm địa hiểm ác!”

Vừa định phái người nghiêm tra, Thái tử nhắm mắt lại: “Không cần tra nữa, lôi ra ngoài.”

Tào Nguyên Lộc kinh ngạc: “Không cần tra?”

Đương nhiên không cần tra, vừa nãy nữ tử này vừa vào điện đã tự khai báo: 「Quốc cữu gia đã dặn, Thái tử tuyệt đối không thể sống qua tháng này, đêm nay chính là thời cơ tốt nhất.」

Chỉ là hắn không ngờ, thích khách còn có chiêu sau, hạ dược vào khăn tay.

Những tên hề nhảy nhót này, sớm muộn gì hắn cũng sẽ tính sổ từng người.

Tào Nguyên Lộc không hiểu rõ ngọn ngành, chỉ có thể chắp tay đáp vâng, sau đó sai người mang t.h.i t.h.ể cung nữ kia và chiếc khăn tay đi xử lý.

Vân Quỳ được rửa sạch oan khuất, lập tức chỉ trời thề thốt: “Điện hạ minh giám, thật sự không phải nô tỳ làm! Nô tỳ trong sạch, đối với điện hạ trước sau như một, chưa từng hai lòng!”

Thái tử thở d.ốc nặng nề, mắt cũng đỏ bất thường.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com