Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi

Chương 23



Giọng nói mềm mại ngọt ngào của thiếu nữ mang theo chút run rẩy nhẹ nhàng, dưới tác dụng của hợp hoan tán, từng tiếng đều khơi gợi tình ý.

Thái tử vốn chỉ muốn cho nàng một bài học, giữ người lại trong điện là để dọa cho nàng bớt gan, để nàng vứt bỏ những ý niệm bẩn thỉu kia đi, không ngờ nàng còn dám chủ động cầu sủng.

Mỹ nhân ở bên cạnh, đổi lại là người khác thì đã sớm nóng nảy vồ vập tới rồi. Thái tử dựa vào ý chí mạnh mẽ vẫn luôn nhẫn nại, đến khi không thể nhịn được nữa, mới mạnh tay kéo người vào lòng.

Hương thơm dịu nhẹ của thiếu nữ lan tỏa vào chóp mũi từng chút một. Không phải là mùi phấn son đáng ghét ban ngày, nếu phải hình dung, thì đó là mùi hoa hướng dương tắm đẫm ánh mặt trời, hòa quyện với chút hương cỏ xanh nhạt và hương trái cây thanh ngọt, ấm áp mà không hề ngọt ngấy.

Khi bàn tay hắn phủ lên vòng eo mềm mại uyển chuyển kia, hô hấp của Thái tử khẽ ngừng lại.

Bàn tay hắn rộng lớn mạnh mẽ, ngón tay thon dài, có thể dễ dàng nắm trọn vòng eo của nàng.

Thân thể chỉ mặc chiếc áo lót nhỏ kia mềm mại, trơn mịn, không hề che chắn áp vào lòng bàn tay, tựa như một nắm tuyết ấm nóng. Đường cong tinh tế lõm vào, yếu đuối như liễu rủ trước gió, không chịu nổi một chút lay động.

Ma xui quỷ khiến, hắn không đưa tay rời đi.

Cảm giác này rất kỳ diệu, từ khi rời khỏi nhũ mẫu, hắn gần như chưa từng có tiếp xúc cơ thể với ai. Mà người khác cũng coi hắn như lệ quỷ, ngay cả gan nhìn thẳng vào hắn cũng không có, càng không dám chạm vào hắn.

Về phần những kẻ muốn bò lên giường, hắn nhìn một cái đã thấy bẩn mắt, càng không thể chạm vào họ.

Nha đầu này tư tưởng đồi bại, tuy có lòng muốn trèo lên giường, song lại không có gan trèo lên giường, khiến người ta không khỏi khinh bỉ, nhưng… cảm giác tay lại không tệ.

Ánh mắt Thái tử tối sầm lại, đáy mắt là ngọn lửa thiêu đốt, không nặng không nhẹ vu.ốt ve, chơi đùa.

Vân Quỳ nhún vai, cả người không kìm được mà run rẩy.

「Ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa」

Không chỉ eo rất ngứa, mà hơi thở phả bên má nàng của hắn cũng rất ngứa.

Vừa nóng vừa ngứa.

Khốn nỗi là bị người ta giam cầm trong lòng, ngay cả gãi nàng cũng không dám gãi, thậm chí còn không dám thở mạnh, càng không dám bảo Thái tử sờ chỗ khác.

Ư ư ư.

Thiếu nữ cúi đầu rụt cổ, không dám nhìn hắn. Thái tử bị tiếng lòng của nàng làm cho đầu óc choáng váng nóng ran.

Hắn muốn tập trung đánh giá nha đầu không biết xấu hổ này. Hắn khẽ cụp mắt, nhưng đối diện lại là đôi mắt đen láy ngấn nước của nàng.

Hàng mi thiếu nữ khẽ rung động, dưới ánh nến đôi má hồng như hoa đào, làn da sáng mịn căng bóng, đôi môi đỏ thắm đầy đặn khẽ mấp máy, nhất thời khiến người ta hoa mắt.

Vân Quỳ cảm thấy bàn tay to lớn ở eo siết chặt hơn, chặt đến nỗi nàng sắp không thở nổi, “Điện… điện hạ…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thái tử ngửa đầu nhắm mắt, cố gắng lờ đi xương quai xanh trắng như ngọc dưới chiếc cổ thon dài của nàng, còn cả sự sự trắng muốt mềm mại chói mắt phía dưới xương quai xanh kia.

Tác dụng của hợp hoan tán khiến m.á.u toàn thân hắn sôi trào, hương thơm dịu nhẹ của thiếu nữ len lỏi vào từng lỗ chân lông, xộc thẳng vào mũi.

“Quay lại.” Một lúc lâu sau, Thái tử trầm giọng ra lệnh.

Vân Quỳ cũng không muốn đối diện với hắn như vậy.

Khí tràng của người đàn ông quá mạnh mẽ, hơi thở lại nóng rực như lửa, nàng đã không chịu nổi từ lâu. Quay người lại, nàng sẽ không cần phải đối diện với khuôn mặt âm trầm như mực của Thái tử nữa.

Nhưng, vì sao Thái tử lại bảo nàng quay lại?

「Chẳng lẽ hắn thích từ phía sau, hay là bên cạnh…」

Thái tử: ……

Vân Quỳ đã xem qua tranh vẽ, không xa lạ gì đối với tư thế này. Thân thể theo bản năng căng thẳng hơn, chậm rì rì quay người lại.

Tuy nhiên như vậy, tấm lưng trắng nõn như ngọc lại gần như không chút che chắn phơi bày trước mặt người đàn ông.

Vân Quỳ hít sâu một hơi, ngón tay bất giác nắm chặt vạt áo lót, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch.

Lạnh quá, rõ ràng là trong chăn gấm rất nóng, người đàn ông cũng rất nóng, nhưng nàng vẫn lạnh đến tột điểm.

Nàng có thể cảm nhận được ánh mắt như có sức nặng của người đàn ông rơi trên lưng, tựa như con rắn độc ẩm ướt bò qua sống lưng.

Nàng rụt vai lại, xương bướm trắng nõn yếu ớt ở sau lưng nhô cao như cánh bướm muốn bay đi.

Ánh mắt Thái tử mờ ám không rõ, vốn nghĩ nàng quay lại thì có thể tránh được khuôn mặt thanh diễm lệ quyến rũ kia, không ngờ tấm lưng trắng chói mắt này, nhìn một cái cũng khiến bụng dưới của hắn căng chặt.

Liều lượng hợp hoan tán không hề ít, nếu không sao hắn có thể dễ dàng trúng chiêu.

Lúc này, nhiệt độ trong màn gấm tăng lên, mỹ nhân trong lòng, dục niệm trong cơ thể điên cuồng trỗi dậy, dù coi nàng như một vị thuốc giải, thì cũng có sao đâu?

Bên này hắn còn chưa có động tác gì, lại nghe thấy tiếng lòng gấp gáp của thiếu nữ.

「Đáng ghét, rốt cuộc có được không hả!」

「Còn chờ gì nữa, đừng có nhịn đến phát bệnh rồi lại trách ta…」

「Ngài còn không lên, ta lên đó!」

「Hì hì, ta căn bản không dám.」

「Chính là có thể… giả vờ tự nhiên quay người lại, giả vờ vô tình sờ cơ n.g.ự.c Thái tử, hỏi ngài ấy có khỏe không… hoặc lấy danh nghĩa quan tâm, xem xét bụng dưới ngài ấy lúc này thế nào…」


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com