Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi

Chương 13



Ngụy cô cô nói: “Thái tử điện hạ đã quá tuổi nhược quán, đến nay bên gối vẫn trống không. Các ngươi đều là người được chọn lựa kỹ càng trong cung, nhất định phải hầu hạ Thái tử điện hạ cho tốt, tranh thủ có được sự sủng ái của điện hạ. Hiện tại điện hạ trọng thương, hành động nhiều chỗ bất tiện, các ngươi càng cần phải nghiêm túc nghiên cứu bí thuật phòng the, chủ động chia sẻ nỗi lo cho điện hạ, hiểu chưa?”

Bốn người ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Đêm khuya không người, Vân Quỳ trốn trong chăn, lật quyển sách nhỏ ra, say sưa đọc.

Thật ra nàng không xa lạ gì với chuyện phòng the, kỹ năng đi vào giấc mơ tuy không có trợ giúp thực tế trong cuộc sống, nhưng cũng mở ra cho nàng một cánh cửa mới lạ. Thỉnh thoảng nàng có thể thấy một vài cảnh tượng sống động như thật trong mơ.

Nhân vật chính trong mơ đa phần đều là người nàng quen biết, Bích Trâm cô cô và vị thống lĩnh đội danh dự kia đều là khách quen trong giấc mơ của nàng. Còn có một số vì tư thế mà nàng chỉ có thể thấy lưng của đàn ông và phụ nữ, nghe thấy những tiếng ưm ư hàm hồ không rõ.

Sau này mới biết, đó là cái gọi là mộng xuân.

Vì lịch sự, dù là trong mơ, nàng cũng không cố ý xích lại gần, chỉ rụt rè đứng xem, dần dần cũng hiểu biết thêm về chuyện nam nữ ho.an ái.

Nhưng vì nàng làm việc trong nội cung, ngày thường toàn tiếp xúc với cung nữ thái giám. Những quan viên Quang Lộc Tự và thị vệ ngoại cung giao thiệp với thiện phòng của họ cũng chưa chắc thường xuyên mộng xuân, cho nên những giấc mộng xuân mà nàng có thể quan sát gần gũi không nhiều.

Giấc mơ của tiểu thái giám, chẳng có gì đáng xem, những người đàn ông bụng phệ kia, nàng lại ghét bỏ.

Vì thấy ít, trong lòng lập tức có chút rục rịch.

Đêm khuya lật xem tị hỏa đồ, tư thế trong tranh trùng khớp với những hình ảnh đã thấy trong đầu, nàng mới biết thế nào là “long uyển chuyển”, thế nào là “uyên ương hợp”, thế nào là “lộn nhào điệp”… Tóm lại là vô cùng huyền diệu, cực lạc nhân gian không gì sánh bằng.

Lật xem mãi, trong lòng lại hơi buồn bã.

Dù có mong đợi cũng vô ích, rất nhanh nàng sẽ không còn cảm nhận được niềm vui trên đời nữa.

Ngụy cô cô đúng là người tốt, trước khi nàng c.h.ế.t đã cho nàng quyển sách này, để nàng trải qua một đêm vui vẻ ngắn ngủi. Chỉ là những kỹ năng học được này, e là Thái tử điện hạ không có phúc hưởng thụ rồi. Đợi đến ngày xuống điện Diêm Vương rồi đi quyến rũ mấy con quỷ đực đẹp trai vậy.

Cũng không biết niềm vui của người và quỷ có khác nhau không.

Haiz, muốn khóc quá…

Sáng sớm hôm sau, Nguỵ cô cô đích thân dẫn người đến trang điểm cho họ, sau đó dẫn vào Thừa Quang Điện.

Vừa bước chân vào điện, mùi m.á.u tanh nồng nặc xộc vào mũi, mọi người không hẹn mà cùng nín thở.

Vân Quỳ cúi đầu suốt đường, chỉ nhìn chằm chằm mũi giày, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Đến khi Ngụy cô cô đứng trong điện, cả người Vân Quỳ căng thẳng như dây cung, đến thở mạnh cũng không dám.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngụy cô cô cung kính hành lễ với người đàn ông trên giường, nói: “Đây là bốn mỹ nhân Phủ Nội Vụ đặc biệt chọn cho điện hạ, sau này các nàng sẽ hầu hạ bên cạnh điện hạ.”

Bốn người Vân Quỳ vội vàng quỳ rạp xuống đất, đồng thanh thỉnh an với Thái tử.

Người trên giường không đáp lời, trong điện tĩnh lặng chỉ có tiếng nến cháy tí tách.

Thái tử đang uống trà, hàng mi đen rũ xuống, đôi mắt đen sâu thẳm bao phủ một màu tối, không nhìn rõ cảm xúc.

Thấy hắn ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, Nguỵ cô cô cũng có chút lúng túng. Nhớ đến lời dặn dò của Tần ma ma trước đó, bà ta mặt mày tươi cười nói: “Điện hạ, mấy nha đầu này đều lanh lợi, đặc biệt là cô nương tên Vân Quỳ này, trước kia lúc ngài hôn mê không đút được thuốc, chính cô nương này là người nghĩ ra cách…”

Vân Quỳ: ……

Không phải chứ, chê ta sống lâu quá rồi sao?

Cảm giác này giống như để làm vừa lòng con ác thú trong lồng, đặc biệt chuẩn bị một miếng thịt tươi ngon, nịnh nọt ném nàng vào miệng con thú dữ kia, nếm thử đi, miếng này thơm nhất đấy!

Thái tử mân mê chiếc nhẫn ngọc bích trên ngón tay cái, lúc này mới lười biếng nhấc mí mắt: “Ồ, vậy sao?”

“Dạ, dạ.” Ngụy cô cô vội vàng phân phó: “Vân Quỳ, còn không ngẩng đầu lên cho điện hạ nhìn.”

Lần này không thể giả c.h.ế.t được nữa rồi.

Cổ Vân Quỳ cứng đờ khẽ động, cuối cùng cũng nhận mệnh ngẩng đầu lên, đụng phải đôi mắt âm trầm như mực kia.

Chỉ một cái liếc mắt này, sau gáy lập tức lạnh buốt.

Hoặc có lẽ là do quá căng thẳng và sợ hãi, khoảnh khắc này, đầu óc nàng gần như trống rỗng.

Thái tử ngồi ở mép giường, đáy mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo, như một loài thú dữ hung ác nhìn chằm chằm con mồi, khẽ nhấc ngón tay về phía nàng.

“Ngươi, lại đây.”

Giọng nói không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, nhưng cái chất giọng trầm khàn kia lại phác họa ra vài phần âm u rợn người.

Hai chân Vân Quỳ run rẩy, máy móc bò qua, trong đầu nghĩ đến hàng trăm lời cầu xin tha thứ, nhưng lại căng thẳng đến mức một câu cũng không nói ra được —

「Đùa chứ, chưa từng nghe ai nói Thái tử điện hạ đẹp đến nhường này!」

Nghe thấy tiếng lòng của nàng, Thái tử nheo mắt lại một cách sâu kín.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com