Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi

Chương 12



Ngay cả trong mơ Thái tử điện hạ cũng muốn b.óp ch.ết nàng. Nếu nàng vào điện Thừa Quang, e rằng chưa được nửa ngày, sẽ đi vào theo chiều dọc mà ra theo chiều ngang.

Nhưng chuyện xem trộm giấc mơ thuộc về quỷ thần, không thể nói với người ngoài. Người khác chỉ coi nàng là vì muốn sống mà nói năng lung tung, thậm chí có thể đánh nàng thành yêu quái.

Hồn bay phách lạc trở về thiện phòng, ma ma quản sự đã nhận được phân phó, bảo nàng sau này không cần ở phòng tập thể nữa, nàng đã có chỗ ở mới.

Trong lòng Vân Quỳ: …… Cũng không cần phải vội chuyển nhà như vậy.

Có lẽ còn chưa đợi nàng chuyển đến chỗ ở mới, đầu của nàng đã chuyển nhà rồi.

Đan Quế nắm tay nàng, rưng rưng nước mắt nói: “Ngươi yên tâm, ngày sau ta sẽ đốt cho ngươi nhiều tiền giấy, sẽ không để ngươi chịu khổ dưới nền đất đâu.”

Vân Quỳ càng muốn khóc hơn.

Mười lượng vàng của nàng còn chưa kịp ấm tay!

Lần đầu tiên trong đời nàng có nhận thức rõ ràng về việc có tiền mà không có mạng tiêu.

Cung nữ thị tẩm tuy là hạng thấp nhất, nhưng cũng là nữ quan có phẩm cấp bên cạnh Tư Nghi, Tư Môn, Tư Trướng – ba người ở tại phối điện phía sau Thừa Quang Điện. Bốn người chủ yếu phụ trách những việc vặt vãnh như trải giường gấp chăn, rửa mặt thay quần áo cho Thái tử, danh xưng tuy khác nhau, nhưng thực chất đều là thị thiếp trong phòng Thái tử, mặc hái tử lâm hạnh bất cứ lúc nào.

Vào bất kỳ thời điểm nào khác, đây đều là cơ hội để những cung nữ tầng lớp thấp như họ trèo lên cành cao hóa phượng, gần gũi quyền quý. Nếu sinh được con nối dõi, đó chính là cả đời vinh hoa phú quý.

Nhưng hết lần này đến lần khác lại rơi vào vị Thái tử như vậy, Đông Cung chẳng khác nào điện Diêm Vương.

Vân Quỳ thật sự muốn khóc mà không ra nước mắt.

Ba cung nữ ở cùng nàng đều là người từ Lãm Nguyệt Các ra. Tư Nghi cầm kỳ thi họa cái gì cũng tinh thông, Tư Môn giỏi tỳ bà, Tư Trướng giỏi múa, chỉ có nàng… chỉ có cái vỏ ngoài, chẳng có tài cán gì hết.

Nhưng hiển nhiên là trước mặt Thái tử, cái vỏ ngoài đẹp đẽ đến đâu cũng vô dụng.

Những cung nữ bị lôi ra ngoài xử lý ở Thừa Quang Điện kia, có ai mà không có dung mạo xuất chúng, Thái tử điện hạ g.i.ế.c người không hề nương tay.

Buổi chiều, Tần ma ma dẫn người đến dạy bọn họ quy củ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cái gọi là quy củ, chẳng qua là những việc lớn nhỏ trong Thừa Quang Điện.

Tất nhiên hiện tại Thái tử trọng thương, chuyện quan trọng nhất vẫn là hầu hạ Thái tử dưỡng bệnh.

Ngụy cô cô đặc biệt mời nữ y tới, dạy bọn họ cách băng bó thay thuốc, cách cho uống nước ăn cơm, thậm chí đích thân thị phạm những việc như bưng trà rót nước, trải giường gấp chăn, trồng hoa tỉa cỏ, xông hương đốt nến. Bà ta bảo bọn họ học theo từng việc, cho đến khi nào vừa ý mới thôi.

“Tâm phải tĩnh, tay phải vững, nghi thái phải đoan chính. Thái tử điện hạ thích yên tĩnh, hầu hạ trong điện không được gây ra tiếng động, càng không được ồn ào huyên náo, giường, bàn, màn trướng không được có một hạt bụi…”

Chỉ gắp chăn thôi, Vân Quỳ cũng đã làm đến hơn hai mươi lần, trong lòng không ngừng kêu khổ.

Có một khả năng nào đó, nàng căn bản không thể sống đến lúc có thể dọn dẹp giường cho Thái tử không?

Rất có thể chỉ vì chân trái bước vào Thừa Quang Điện trước, nàng đã bị người ta lôi ra ngoài dùng gậy đánh c.h.ế.t rồi.

Vậy học những quy tắc này có ích gì!

Nhưng Vân Quỳ là một con cá muối an phận, dù trong lòng không cam tâm tình nguyện, cũng sẽ không nhảy ra phản kháng. Nàng là loại người tuyệt đối không cầu tiến, cũng tuyệt đối không đứng cuối sổ, cho nên trước mặt cô cô cũng coi như quy củ, giống như một con rối đã c.h.ế.t tâm, lặp đi lặp lại động tác một cách máy móc.

Dù sao đây rất có thể là những ngày cuối cùng trong cuộc đời nàng, dù có mệt một chút, cũng rất đáng để trân trọng.

Mấy ngày trôi qua, bốn người đều kiệt sức.

Cung nữ Tư Trướng cuối cùng không nhịn được hỏi: “Ngụy cô cô, khi nào chúng ta mới được đi hầu hạ Thái tử?”

Ngụy cô cô dạy quy củ liếc nhìn nàng ta một cái: “Vội cái gì, điều quan trọng nhất còn chưa học đâu.”

Thế là trên tay bốn người lại có thêm một quyển tranh.

Ngụy cô cô nói: “Những quy tắc trước kia, chỉ là để các ngươi có thể giữ được mạng sống trước mặt Thái tử điện hạ. Tiếp theo đây mới là những bí thuật phòng the có thể khiến các ngươi có được sự sủng ái của Thái tử.”

Bốn người tò mò mở quyển tranh ra, mới biết Nguỵ cô cô cho bọn họ xem tị hỏa đồ.

Tư Môn và Tư Nghi da mặt mỏng, vừa nhìn thấy đôi tiểu nhân đang ân ái trên tranh, sợ hãi vội vàng khép lại. Ngay cả Tư Trướng tính cách vốn cởi mở mặt cũng đỏ bừng.

Thấy mọi người đều xấu hổ, Vân Quỳ cũng không tiện thể hiện thật ra mình rất hứng thú, đành giả bộ khép quyển tranh lại.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com