Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi

Chương 14



Đúng như câu nói “Nhìn người xem mặt trước, bắt vua trước bắt giặc”, Vân Quỳ là một người coi trọng nhan sắc, dù trong bầu không khí căng thẳng tột độ này, nàng vẫn không thể không chú ý đến gương mặt đối phương.

Huống chi gương mặt trước mắt này, không thể dùng ngôn ngữ nghèo nàn của nàng để miêu tả.

Có một khoảnh khắc, nàng thậm chí còn nghi ngờ đây có phải là ảo giác trước khi c.h.ế.t của mình hay không.

Ảo giác Thái tử điện hạ không phải là kẻ hung thần ác sát như vậy, mà là một quân tử ôn nhuận như ngọc, tuấn lãng phi phàm, hắn sẽ dùng giọng điệu dịu dàng nhất hỏi nàng——

Một ngàn lượng bạc và vị trí Thái tử phi của cô, ngươi chọn cái nào?

Nàng đương nhiên là chọn… cái trước!

Đàn ông đều sẽ thay lòng, chỉ có tiền bạc thật sự nắm trong tay mới không bao giờ phản bội mình.

Thế nhưng, một tiếng cười lạnh lẽo nhanh chóng phá vỡ ảo tưởng của nàng: “Người lần trước cho cô uống thuốc chính là ngươi?”

Vân Quỳ sợ hãi vội vàng hoàn hồn, cúi thấp đầu: “Là… là nô tỳ.”

Thái tử nghe rõ mồn một tiếng lòng của nàng, không ngờ đến nước này rồi mà nha đầu này còn có ảo tưởng không thực tế như vậy.

Chẳng lẽ Hoàng hậu không còn ai dùng được nữa sao? Lại đưa thứ ngu ngốc này đến.

Vân Quỳ cúi đầu, chợt cảm thấy cổ lạnh lẽo, lạnh đến mức nàng run lên.

Sau đó cằm nàng bị ngón tay lạnh lẽo trắng bệch của người đàn ông chậm rãi nâng lên.

Cảnh tượng bị bóp cổ trong mơ lập tức tràn ngập tâm trí.

Thái tử chậm rãi xoa vị trí động mạch cổ nàng, lực đạo như có như không, nhưng lại khiến da đầu nàng tê dại, gần như nghẹt thở.

Thậm chí nàng còn cảm thấy, kể cả hắn trọng thương chưa lành, bẻ gãy cổ nàng cũng dễ như b.óp ch.ết một con kiến vậy.

Đôi mắt đen như mực của Thái tử nhìn chằm chằm nàng, sâu kín cất tiếng: “Ngươi hầu thuốc có công, nói xem muốn thưởng gì?”

「Muốn sống, ngài có thể cho không? Hu hu hu.」

Vân Quỳ khóc ròng tròng lòng, nhưng ngoài miệng vẫn ngoan ngoãn cung kính đáp: “Được hầu hạ điện hạ là vinh hạnh ba đời của nô tỳ. Nô tỳ dám nhận công, huống hồ Hoàng hậu nương nương đã thưởng cho nô tỳ rồi.”

“Hoàng hậu là Hoàng hậu, cô là cô.” Thái tử mỉm cười nhìn nàng, “Cô xưa nay thưởng phạt phân minh, ngươi cứ nói, cô không gì là không đáp ứng.”

「Đã bảo không cần rồi, còn chưa xong nữa hả!」

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

「Muốn nhìn cơ ngực, cho nhìn không?」

Khuôn mặt bất động như tượng đá của Thái tử cuối cùng cũng khẽ biến đổi.

Hai chữ kia là… gì?

Xem ra hắn thật sự trọng thương quá lâu, ngay cả thính giác hình như cũng giảm sút.

Vân Quỳ không biết trả lời thế nào, công lao hầu thuốc của nàng nói lớn không lớn, sao dám há miệng sư tử đòi Thái tử ban cho kim bài miễn tử chứ, nàng là cái thá gì!

Nếu nói cầu xin ân điển xuất cung, đó chẳng phải là nói rõ với Thái tử: Ta sợ chết, không dám hầu hạ ngài, ngài hãy mời người khác cao minh hơn đi!

Nàng không còn cách nào khác, chỉ có thể nhìn về phía Ngụy cô cô bên cạnh cầu cứu.

Ngụy cô cô nặn ra một nụ cười, vội vàng nói: “Nha đầu này thật thà, nào có ý nghĩ không phận nào, điện hạ có thể giữ nàng ấy lại hầu hạ bên cạnh, đã là phúc phần lớn lao của nàng ấy rồi.”

Vân Quỳ ngoan ngoãn gật đầu.

Thái tử nhìn chằm chằm nàng, khóe môi khẽ cong lên: “Ngươi bằng lòng đến hầu hạ cô?”

Vân Quỳ bị ép đón nhận ánh mắt của hân, khó khăn nuốt nước bọt: “Nô… nô tỳ bằng lòng.”

「Vớ vẩn, ta còn có thể nói không bằng lòng sao? Thế chẳng phải là tự tìm đường c.h.ế.t à!」

“Nhưng ngươi đang run rẩy.” Thái tử vô tình vạch trần nàng.

Phải, từ khi bước vào điện nàng đã run rẩy rồi. Có lẽ lẽ là do đại nhân vật này trấn giữ, rõ ràng còn chưa vào đông, Thừa Quang Điện lại lạnh lẽo như hầm băng. Đặc biệt là khi đối diện với Thái tử, nàng căng thẳng đến mức hàm răng cũng run cầm cập.

Nhất là khi đôi mắt đen kịt đầy vẻ âm u kia nhìn chằm chằm vào, cái sự sợ hãi thấu xương đó, thật sự không thể kiểm soát được.

Giống như bây giờ.

Nàng phát hiện mình càng run rẩy dữ dội hơn.

Chưa kịp phản ứng, tiếng kinh hô của mọi người trong điện đã xông thẳng vào màng nhĩ: “Thái tử điện hạ! Điện hạ thổ huyết rồi!”

Đồng thời trên mu bàn tay nàng có thêm vài giọt chất lỏng ấm nóng đỏ tươi.

Cảnh tượng trước mắt, Vân Quỳ có thể chắc chắn đây có lẽ sẽ là cơn ác mộng cả đời của nàng.

Người đàn ông khẽ cười, cả người run rẩy, m.á.u tươi tràn ra theo khoé miệng trắng bệch của hắn, nhanh chóng nhuộm đỏ một mảng lớn trước ngực. Hắn một thân áo bào rộng rãi màu đen, giống như lệ quỷ đến đòi mạng người.

Vân Quỳ nín thở, chút lý trí còn sót lại mách bảo nàng nên nhanh chóng lui xuống, để thái y tiến lên chữa trị.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com