Mấy ngày nay, Hoàng hậu sai Phủ Nội Vụ chọn không ít người đưa vào Đông Cung. Tuy nhiên không có một ai là ngoại lệ, tất cả đều bị Thái tử đuổi ra ngoài. Thậm chí có hai người là tai mắt bà ta cố ý cài cắm bên cạnh Thái tử, nghe nói cũng vì vụng về trước mặt Thái tử mà bị lôi ra ngoài xử lý.
Hoàng hậu tức giận không nhẹ, giận dữ rồi lại hơi sợ hãi.
Chẳng lẽ bị Thái tử phát hiện ra điều gì rồi?
Không phải như vậy chứ.
Bà ta tự hỏi những năm này đã tận tâm tận lực, ít nhất là công phu bề ngoài làm rất tốt, không ai dám nói một câu không hay.
Hai cung nữ đưa đi kia, cũng làm vô cùng kín đáo.
Thôi vậy, chuyện quan trọng nhất trước mắt là phải lừa gạt đám lão thần tiền triều kia đã, để bọn họ biết bà ta thân là mẫu hậu đã hết lòng hết dạ, kết quả thế nào, không phải là chuyện bà ta có thể kiểm soát được.
Chỉ tiếc là mấy phế vật phái đi trước kia ngay cả người Thái tử cũng không tiếp cận được, còn rơi vào kết cục như vậy.
Nghĩ đến đây, Hoàng hậu lại thấy đau đầu.
Vẫn là Tần ma ma bên cạnh nghĩ ra chủ ý: “Theo nô tỳ thấy, cung nữ hầu thuốc lần trước quả thật là gan dạ lanh lợi, tướng mạo cũng cực kỳ tốt. Trải qua một phen giày vò như vậy, Thái tử vẫn giữ lại mạng nhỏ của nàng ta, có thể thấy cũng coi như là người có phúc, nói không chừng… có thể để nương nương sử dụng.”
Nghe lời nhắc nhở này, Hoàng hậu nhớ lại khuôn mặt xinh xắn yêu kiều kia, trong lòng khẽ động.
“Đi, đưa người đó đến đây cho bổn cung.”
……
Vân Quỳ là một người rất biết tự lượng sức mình, trực giác mách bảo Hoàng hậu nương nương đặc biệt triệu kiến một con kiến nhỏ bé như nàng, tuyệt đối không hề đơn giản.
Dù nàng có công hầu thuốc, trước đó cũng đã được thưởng rồi. Lần này e là liên quan đến Thái tử.
Quả nhiên.
Hoàng hậu ngồi trên chiếc nệm tơ vàng thêu mẫu đơn. Thấy nàng đến, bà ta đặt chén trà xuống, mỉm cười hiền hòa: “Lần trước ở điện Thừa Quang, nếu không phải ngươi có công hầu thuốc, Thái tử cũng sẽ không tỉnh lại nhanh như vậy.”
Nghe thấy hai chữ “Thái tử”, gân xanh trên trán Vân Quỳ giật giật, chỉ có thể gắng gượng đáp: “Nô tỳ chỉ có chút tài mọn, không đáng nhắc đến.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hoàng hậu rũ mắt nhìn nàng, trong lòng cười nhạt. Những nữ tử như vậy bà ta đã gặp nhiều rồi, muốn trèo cao, lại tham tiền như mạng, loại người này dễ dàng nắm bắt nhất.
“Đứng lên trước đã.”
Vân Quỳ vâng lời đứng dậy: “Tạ nương nương.”
Hoàng hậu đánh giá nàng từ trên xuống dưới một phen, hài lòng cười nói: “Quả nhiên là một mỹ nhân. Bổn cung thấy ngươi là một cô nương gan dạ cẩn thận, làm việc ở thiện phòng thật sự là uổng phí. Hiện tại Thái tử vẫn còn đang bệnh, đám cung nhân bên dưới vô dụng, ngay cả thuốc cũng không đút được, bản cung lập tức nghĩ đến ngươi.”
Trong lòng Vân Quỳ lộp bộp, chẳng lẽ Hoàng hậu muốn nàng đến Thừa Quang Điện, chuyên hầu hạ thuốc thang cho Thái tử sao?
Hoàng hậu nói rõ mục đích: “Bổn cung có ý đề bạt ngươi làm cung nữ thị tẩm, từ nay về sau sẽ hầu hạ bên cạnh Thái tử, ý ngươi thế nào?”
“Thị… thị tẩm?” Trên mặt Vân Quỳ kinh hãi, còn tưởng mình nghe lầm.
Hoàng hậu khẽ cười một tiếng: “Sao, ngươi không muốn?”
Lưng Vân Quỳ ướt đẫm mồ hôi lạnh, nói chuyện cũng không trôi chảy: “Nô tỳ bất tài, chỉ biết làm tạp dịch ở thiện phòng, không… không biết thị tẩm.”
Nàng mong mỏi mình có một chốn nương thân, nhưng vẫn hiểu đạo lý gần vua như cọp, huống chi đối phương còn là Thái tử g.i.ế.c người như ngóe. Đây quả thực… chính là đi chịu chết.
Hoàng hậu nói: “Với dung mạo của ngươi, hầu thuốc cũng là dùng tài lớn vào việc nhỏ, còn chuyện phòng the, bổn cung sẽ phái người dạy ngươi. Làm người bên gối Thái tử, ngày sau tiền đồ vô lượng.”
Trên mặt Hoàng hậu tuy hiền hòa, nhưng Vân Quỳ lại nghe ra một giọng điệu không đáng tin.
Nàng vẫn còn muốn từ chối: “Chỉ sợ Thái tử điện hạ chê nô tỳ vụng về, không thích nô tỳ…”
Thấy nàng từ chối hết lần này đến lần khác, Hoàng hậu có chút không vui. Thấy chủ tử thay đổi sắc mặt, Tần ma ma nghiêm mặt tiến lên nói: “Đó là Đông Cung, vinh hạnh mà người người cầu còn không được, nương nương có lòng nâng đỡ ngươi, đây là phúc phần tám đời nhà ngươi tu được, còn không mau tạ ơn!”
Trong lòng nghĩ bụng, ngày đó hầu thuốc, nha đầu này đã hận không thể dùng hết thủ đoạn, bây giờ lại làm bộ làm tịch muốn từ chối.
Vân Quỳ không thể từ chối, chỉ đành quỳ xuống tạ ơn.
Trước mặt chính là Hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ, không phải là ma ma quản sự ngày thường có thể thương lượng với các nàng. Hoàng hậu đã tìm nàng, chuyện này lập tức không còn đường xoay sở nữa.
Chuyện lo lắng ngày đêm cuối cùng cũng xảy ra theo cách đáng sợ nhất.
Vừa nghĩ đến Thái tử điện hạ hung ác khát m.á.u kia, nghĩ đến những t.h.i t.h.ể bị lôi ra khỏi điện Thừa Quang, lưng nàng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.