Đến mức này rồi mà Phó Hoài vẫn còn muốn giữ lại Thẩm Như. Thẩm Như thực sự chỉ là một nữ nhân con nhà lính nơi biên cương sao?
Không lâu sau, ta đã đợi được cơ hội để chọc giận Thẩm Như.
Thuý Nương thông báo về vị trí của Thẩm Như, "Phu nhân, như ngài đã đoán, Thẩm di nương đang đứng ở con đường mà Quốc công gia phải đi qua để vào hậu viện, nhưng nàng không biết hôm nay Quốc công gia có hẹn với Nhị hoàng tử, sẽ không về ngay."
Ta liếc nhìn hương lư, tính toán thời gian, sau đó cố ý chọn một cây trâm hoa mai cài lên đầu. Đó cũng là vật chứng định tình của Phó Hoài và Thẩm Như, cũng là một cây trâm giống hệt như vậy.
16.
Thấy bóng Thẩm Như, ta liền sai tiểu nha hoàn bên mình tạm lui, chỉ để lại Thúy Nương hầu cận. Thẩm Như cũng thấy ta. Sắc mặt nàng ta u ám, chắc hẳn những ngày qua tâm tình chẳng mấy vui vẻ. Mắt nàng vừa liếc đến búi tóc ta, trong nháy mắt lập tức tức giận khè ra lửa:
“Sở thị... ngươi!”
Ta vốn chẳng sợ lớn chuyện, bèn cố ý đưa tay chỉnh lại trâm cài, khẽ mỉm cười:
“Trâm này là phu quân tặng cho ta. Hôm nay ta cố tình cài, cũng là để Thẩm muội muội được tường tận. Thẩm muội muội thấy ta cài có hợp không?”
Lời vừa dứt, ta đem hết phần tà khí trên người phô bày ra khiến người vừa nhìn đã muốn tránh xa. Thẩm Như đưa tay nắm lấy roi bên hông. Anh mắt ta lạnh lùng, sát khí bừng lên. Đời trước, cũng chính cây roi này, từng đánh a tỷ ta đến thân thể rách nát, m.á.u đổ loang đầy đất.
Tay phải của nàng ta… không thể giữ lại được nữa.
Ta bước lại gần. Bên cạnh là đầm sen nước trong, ta vẫn cố tình khơi chuyện, giọng lạnh như băng:
“Thẩm muội muội, có phải ngươi tức giận lắm phải không? Chỉ ngươi biết rõ sự thật về ta, còn phu quân chàng lại nghĩ ta hiền lương thục đức, ghét cái ác như kẻ thù. Lang quân mà ngươi luôn canh cánh trong lòng, nay đêm đêm đều ôm ta ngủ đấy.”
Ta quả thực rất thích… đ.â.m vào tim người khác.
Thẩm Như rút roi, giận dữ quát: “Sở thị! Ngươi là tiện nhân!”
Ta giả vờ kinh hãi thét lên, trong mắt người ngoài là vì né roi mà mất thăng bằng, nên mới ngã xuống đầm sen. Thúy Nương lập tức nhảy xuống nước cứu ta. Ta vốn không biết bơi nên mạng sống lúc ấy phó mặc cho nàng.
Thẩm Như cầm roi, vẫn đứng bên bờ liên tục quất loạn xuống mặt nước. Đủ thấy nàng hận ta đến nhường nào. Nàng thật tàn độc. Tiếc thay… lại gặp ta, cũng chẳng phải người dễ bắt nạt.
Một roi đánh trúng cổ ta rát bỏng như thiêu, nhưng ta vẫn nở nụ cười nhìn về phía nàng ta. Thẩm Như khựng lại, như chợt nhận ra điều gì. Nàng quay đầu, liền thấy Phó Hoài đang sải bước như bay mà đến.
Thẩm Như c.h.ế.t lặng, roi rơi khỏi tay, lắp bắp:
“Tướng… Tướng quân…”
Phó Hoài chỉ lạnh lùng nhìn nàng ta, ánh mắt tràn đầy oán hận, lập tức nhảy xuống đầm sen kéo ta lên. Thúy Nương cũng nhanh trí, diễn rất đạt, vừa khóc vừa nói:
“Quốc công gia, xin người cứu phu nhân! Phu nhân còn đang mang thai cốt nhục của người! Chỉ vì nhớ mong tướng quân mới ra tiền viện ngóng đợi… Phu nhân thì có tội tình gì chứ?”
Phó Hoài bế ta lên bờ. Thẩm Như định mở lời liền bị Phó Hoài một cước đá văng. Nàng ta ngã lăn trên đất, gương mặt chứa đầy tủi nhục cùng không cam tâm, lệ rơi như mưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Kiếp trước, nàng ta từng vu oan a tỷ thông dâm với người ngoài khiến tỷ tỷ ta chịu tủi hổ gấp trăm lần hôm nay.
Kẻ ác, tất có kẻ ác trị.
Ta ôm bụng, nức nở: “Phu quân… ta đau quá… bụng ta…”
Thúy Nương kinh hô: “Phu nhân! Phu nhân đã xuất huyết!”
Mang thai giả không thể kéo dài, may mắn kỳ kinh nguyệt vừa đến, ta đã sớm uống thuốc gây xuất huyết, lang trung cũng chỉ có thể chuẩn đoán là sảy thai.
Thẩm Như định biện minh nhưng lại thấy ánh mắt Phó Hoài tựa như muốn ăn tươi nuốt sống nàng ta. Ánh nhìn của hắn rơi trên cổ ta, nơi roi đánh qua đã sưng đỏ, dấu vết vẫn còn mới.
“Tướng… Tướng quân… thiếp… thiếp thật không biết nàng có thai… Không đúng! Nàng, nàng ta đang giả vờ!”
Phó Hoài ôm ta, hoàn toàn không thèm nhìn đến nàng, sải bước quay vào nội viện. Giọng hắn khản đặc lại run rẩy, vang vọng khắp hành lang:
“Người đâu! Mau gọi lang trung đến!”
17.
Ta giả vờ hôn mê, miệng không ngừng gọi hai tiếng "con ơi".
Lang trung đã bắt mạch, xác nhận đúng là đã sảy thai. Trước đó ta đã uống thuốc khiến m.á.u chảy không ngừng. Đán tỳ nữ bưng từng chậu m.á.u loãng ra ngoài, nước đỏ thẫm như mực tàu.
Phu quân Phó Hoài nắm lấy tay ta, ngồi nơi mép giường thật lâu mới rời đi. Hắn tra hỏi bọn hạ nhân xung quanh, chẳng bao lâu liền biết ta bị Thẩm Như dùng roi đánh ngã xuống hồ.
Những kẻ hầu kia đứng cách khá xa, chẳng nghe thấy lời qua tiếng lại giữa ta và Thẩm Như. Đúng vào lúc then chốt này, Phó Hoài đang chìm đắm trong nỗi bi thương "mất con đầu lòng", tất nhiên hắn sẽ chẳng hoài nghi kết quả điều tra.
Hơn nữa, hắn vốn đã quen chiều chuộng Thẩm Như, lại thừa hiểu tính nàng ta thế nào. Thẩm Như làm ra chuyện này, cũng chẳng ngoài dự liệu.
Ta giả vờ "lờ mờ tỉnh lại", Phó Hoài lập tức tới bên. Ta muốn nói mà lệ đã tuôn trào, không oán, không trách, chỉ khẽ thều thào:
"Phu quân... ta có lỗi. Là ta không giữ được đứa con đầu lòng của chúng ta."
Ta cố ý nhấn mạnh ba chữ "đứa con đầu lòng".
Phó Hoài xưa nay chưa từng có con, nên với thai nhi trong bụng ta, hắn coi như trân bảo. Nam nhân trên đời có ai lại không xem trọng huyết mạch của mình?
Đáy mắt hắn hiện lên nỗi đau khôn cùng xen lẫn phẫn nộ. Hắn lập tức hạ lệnh, sai người trói Thẩm Như mang tới, bắt nàng ta quỳ ngoài phòng chịu tội. Ta cố tình chậm chạp chưa chịu uống thuốc, Phó Hoài biết lòng ta chưa nguôi giận, đích thân bước ra ngoài phế đi cánh tay phải của Thẩm Như.
Ta nghe rõ tiếng thét thảm thiết của nàng ta.
Thế nhưng… Chút đó đã là gì?
Kiếp trước, t.h.i t.h.ể của a tỷ bị chặt đứt tứ chi, c.h.ế.t chẳng toàn thây. Thẩm Như, ngươi đừng mơ sống sót rời khỏi kinh thành này! Mà kẻ độc ác như ta lại càng thích dày vò cả thân xác lẫn tâm can người khác.
Sắp tới, Thẩm Như ắt sẽ suy sụp một thời gian. Khi đó, đến lượt em chồng ta phải trả nợ máu. Kiếp trước, a tỷ ta từng ngăn nàng và kẻ phong lưu bỏ trốn, cứu nàng khỏi một đời lầm lỡ. Sau đó, nàng được gả vào nhà quyền quý, chiếm trọn của hồi môn của a tỷ ta, cưới được lang quân như ý nhưng lại quay sang cắn ngược, nói rằng a tỷ đã phá hoại hạnh phúc cả đời nàng.
Đã thế thì ta sẽ giúp nàng toại nguyện, để nàng được sống trọn với "chân ái" ấy!
Tối đó, Phó Hoài ở lại trông nom ta ngủ. Ta mơ hồ cảm nhận thân thể hắn đang khẽ run, hắn đang khóc thầm.